Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:28:56
Lượt xem: 27
Anh dừng lại, ngơ ngác nhìn em gái đột nhiên ôm lấy mình, anh có chút hoang mang.
“Sao…… Làm sao vậy? Có phải có người khi dễ em hay không? Bị ủy khuất đừng cố nhịn, nói cho anh trai biết, để anh trai báo thù cho.”
“Anh ba, cảm ơn anh, hiện tại em mới phát hiện, thì ra anh là anh trai tốt nhất của em!”
Tại Tại ngẩng đầu nhỏ lên và cười rạng rỡ với Ninh Hiên.
Đúng vậy, khi nghe anh ba nói sẽ có người lén bao vây cô ở trong trường, Tại Tại liền nhớ lại cảnh tượng chật vật hôm đi điền nguyện vọng đó.
Hiện tại cô mới biết được, thì ra lúc đó anh ba bực bội, chỉ là tức giận vì bản thân đã không tới bảo vệ cô.
Đáng tiếc khi đó cô lại không quan tâm để ý kĩ tới tâm tư của anh, bằng không hai anh em sẽ không cãi nhau lớn như vậy.
Được em gái khích lệ, Ninh Hiên có chút thẹn thùng, trên gương mặt trắng nõn như ngọc căn bản không che giấu sự ửng đỏ ngại ngùng, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng đỏ, chính vì thế lại càng làm cho gương mặt vốn yêu nghiệt nay càng thêm quyến rũ.
Cũng may em gái đã quen với gương mặt yêu nghiệt này, cũng vì thế mà miễn nhiễm, nếu không tình trạng bây giờ không đơn giản như vậy đâu.
“Anh ba, sao anh lại biết, tốt nghiệp xong những người đó sẽ……?”
Tại Tại có chút tò mò, nhưng không có mặt mũi đem những lời này mà nói ra hoàn chỉnh.
Ninh Hiên bây giờ mới chân ướt chân ráo bước vào làng giải trí, học hỏi được rất nhiều thứ, tự nhiên hiểu chuyện, da mặt ngày càng dày và không còn đơn thuần như em gái.
Nghe cô hỏi như vậy, liền tự luyến mà sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của bản thân, đắc ý nói: “Em nhìn khuôn mặt này của anh đi sẽ thiếu người tỏ tình sao?”
Tại Tại : “……”
Đột nhiên nhớ tới từ lúc bản thân bắt đầu vào Sơ trung, liền thường xuyên nhận trọng trách giao thư tình cho anh ba, tức khắc hiểu.
Hóa ra là do từng trải nghiệm nên anh mới hiểu cảm giác phiền phức và khó chịu khi bị một nhóm người đuổi theo và tỏ tình như thế nào.
Bởi vậy mới có thể có ý nghĩ đi bảo vệ em gái.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Tại Tại cảm động lại thêm đau lòng, nhịn không được đồng tình vỗ vai anh ba: “Năm đó anh cũng không dễ dàng gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-384.html.]
Trong toàn bộ quá trình từ khi bắt đầu đến khi kết thúc của tiệc Tạ Sư, khả năng chỉ có mình Ninh Hiên cảnh giác vạn phần mà nhìn chằm chằm khắp nơi, hoặc là mọi người đều trầm mê không thể tự kiềm chế vào nhan sắc yêu nghiệt của anh, dù sao thì bên người Tại Tại vẫn luôn thanh tịnh, không có ai không có mắt dám đi lên thổ lộ.
Thật ra thời đại này ai cũng rất dè dặt trong việc thể hiện tình cảm, ngay cả cặp đôi chân chính đi hẹn hò, cũng sẽ chú ý bảo trì khoảng cách một chút, ngay cả khi nắm tay nhau cũng e ấp ngại ngùng tránh tầm mắt của mọi người.
Rất sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cho nên Tại Tại có thể hấp dẫn được nhiều người muốn thổ lộ tình cảm như vậy, cũng chứng minh cô khá có mị lực.
Chỉ là bản thân cô không muốn mà thôi.
Sau khi tiệc Tạ Sư chấm dứt, cũng tuyên cáo cuộc sống Cao trung của Tại Tại hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau cô bước vào một giai đoạn mới của cuộc sống.
“Hôm nay em có phải đi học vẽ không?”
Sau khi bữa tiệc tri ân kết thúc, Ninh Hiên một bên lấy chìa khóa mở cửa xe, một bên dò hỏi em gái.
Hôm nay trời âm u, trời mưa liên tục cả ngày, để đón em gái, anh đặc biệt mượn xe của anh trai lái, để đưa em gái về không thì đến lúc về hai người lại ướt như chuột lột.
Ninh Hiên sau khi thành niên chuyện thứ nhất chính là đi thi lấy bằng lái, đến bây giờ đã có bằng lái được một năm.
Phong cách lái xe của anh ấy trái ngược với vẻ ngoài hào hoa, rất ổn định và chưa từng vi phạm luật lệ giao thông một lần, nên khi thấy anh mượn xe, Ninh Hàn không hề hỏi tại sao, không chút do dự đưa chìa khóa cho em trai.
“Không cần.” Tại Tại nói: “Cô ấy sắp chuẩn bị một triển lãm tranh, gần nhất rất vội, nên bảo em nếu không có việc gì làm thì ở nhà luyện tập.”
Sau khi vẽ xong tranh thì gửi qua cho giáo sư Lâm, bên kia dường như cố tình chọn một vài bức tranh của học sinh để trưng bày trong triển lãm.
Biết giáo sư Lâm muốn dìu dắt chính mình, nên Tại Tại trong khoảng thời gian này đều rất dụng tâm vẽ tranh.
"Vậy chúng ta trực tiếp về nhà.” Ninh Hiên thấy em gái đã ngồi vào và cột xong dây an toàn, liền khởi động xe.
“Được rồi.” Tại Tại gật đầu.
Chiếc xe chầm chậm chạy về hướng nhà, Tại Tại một tay ôm má nhìn màn mưa mờ ảo bên ngoài, có người mặc áo mưa đi thong thả trong mưa hay có người cầm ô, hoặc là chạy lung tung trong mưa, trong lòng chợt có cảm hứng sáng tạo.
Nhưng khi cô nhận thấy một người đang đứng dưới mưa, đang ngẩng đầu thích thú nhìn hạt mưa rơi, cảm hứng nông cạn trước đó dường như bị tẩy sạch bằng một cục tẩy, mà một cảm hứng mới mạnh mẽ hơn đã xuất hiện thay vào đó.