Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:39:05
Lượt xem: 24
Trên thực tế, cô đã nghe thấy từ một nhà đã từng chiếu cố cô ở kiếp trước.
Năm đó nhà bọn họ cũng là gia đình công nhân, khi đó nhà máy cải cách, muốn chuyển hóa thành hình thức đầu tư cổ phần, cổ động nhóm công nhân ra tiền lại cổ phần của nhà máy, về sau cũng biến từ công nhân thành một tiểu chủ nhân.
Đáng tiếc nhà bọn họ lại không biết nhìn xa trông rộng, sợ mang tiền ra ngoài ném đá trên sông, chỉ biết ôm chặt tiền của mình mà không muốn lấy ra.
Kết quả cuối cùng, tất nhiên là hối hận không kịp.
Sau đó chỉ có thể nhìn những người mua cổ phần đến cuối năm được chia hoa hồng, rồi cho đến khi làn sóng công nhân bị sa thải kéo đến sau đó, những người này không có tác dụng với nhà máy, lại không có cổ phần của nhà máy, sau đó tất nhiên chính là nhóm đầu tiên bị sa thải.
Tô Hân Nghiên cũng không để ý đến những người trong nhà máy của chồng cô, những người không muốn trả tiền để mua cổ phần trong nhà máy. Dù mình có khuyến khích những người không có tầm nhìn bao nhiêu đi chăng nữa thì họ cũng không bỏ tiền ra.
Thậm trí nếu mình còn khuyên bảo người ta nhiệt tình quá mức, họ còn cảm thấy mình đang lừa tiền của họ nữa đó.
Cho nên cô chỉ quan tâm đến chuyện khác.
“Anh thân là phó xưởng trưởng, có tác dụng đi đầu, chắc chắn cũng là người đầu tiên mua cổ phiếu đúng không?”
“…… Ừm.”
Thời điểm nói ' Ừm ', Ninh Viễn Hàng còn cẩn thận quan sát sắc mặt của vợ, sợ bởi vậy mà cô không cao hứng.
Rốt cuộc anh thân là phó xưởng trưởng, tất nhiên anh phải làm tốt vai trò đầu tàu, chắn chắn sẽ phải mua nhiều cổ phần trong xí nghiệp, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Ngắn ngủn trong nháy mắt.
Trong đầu Ninh Viễn Hàng đã liệt ra không ít biện pháp khuyên bảo vợ, trong đó cũng có chút tâm tư coi trọng phần cổ phiếu này.
Anh cũng không phải là kiểu người không có tầm nhìn xa trông rộng, những lợi ích đằng sau việc này có thể thấy rất rõ ràng.
Nói trắng ra thì, nhà máy đổi thành hình thức đầu tư cổ phần, thật ra là một phúc lợi lớn mà nhà nước tặng cho công nhân, đồng thời cũng là kỳ ngộ, chỉ là xem cậu có thể nhìn thấy được hay không mà thôi.
“A, tất cả chỗ này đều là do vợ chồng kiếm được, bởi vì trước đó chúng ta có mua thêm ba căn nhà, cho nên trừ đi, chỉ còn dư lại hai vạn 3000 bảy mà thôi.”
Tô Hân Nghiên đặt cuốn sổ tiết kiệm của hai vợ chồng trước mặt anh, nhưng thấy anh lâu không cầm lấy, người này chỉ ngây ngốc nhìn cô, không nhịn được có chút buồn cười, đưa tay lên lắc lắc trước mặt anh.
“Sao vậy? Choáng váng à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-346.html.]
“Vợ à, sao em tốt quá vậy?” Ninh Viễn Hàng không nhịn được, trực tiếp ôm vợ thân thiết nói.
“Đủ rồi cái tên này, đừng có mà nhão dính người như vậy, quá ghê tởm.”
Tô Hân Nghiên cười náo loạn cùng với chồng trong chốc lát, sau đó lại nói thêm một câu.
“Nếu công nhân ở nhà anh không thích mua cổ phần thì cũng không sao, chuyện này cũng không thể ép buộc người ta được, nếu vậy anh cứ dứt khoát mua nhiều vào, tiền mà không đủ em lấy lấy thêm cho anh, có lẽ thấy anh mua nhiều, công nhân cũng sẽ động tâm.”
Câu cuối cùng của cô ấy có lý.
Xét cho cùng, hầu hết mọi người đều thích chạy theo xu hướng, đặc biệt là những người có quyền lực hơn trong mắt họ.
Nhìn thấy Ninh Viễn Hàng , phó giám đốc nhà máy, lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhiều cổ phần trong nhà máy như vậy, điều đó thực sự có thể thúc đẩy những người không muốn mua có chút động tâm mua nó.
Tô Hân Nghiên không dự đoán được, lời nói của cô đã thực sự trở thành sự thật.
Cuối cùng bởi vì Ninh Viễn Hàng làm rất tốt tác dụng đi đầu, nhà máy của bọn họ là nơi đầu tiên hoàn thành chỉ tiêu nhanh nhất cả nước.
Cho nên anh không chỉ được phía trên khen ngợi, còn ngoài ý muốn nhận được một cơ hội thăng chức.
Thử hỏi phó xưởng trưởng nếu tiếp tục thăng chức thì sẽ làm gì?
Tin rằng không cần nói thì ai cũng biết đó là gì.
Vừa lúc, xưởng trưởng nhà máy ở thủ đô cũng đã tới tuổi về hưu, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở vị trí này được một hai năm nữa là cùng.
*
Ngày hôm sau, Tại Tại và Ninh Hiên lại theo mẹ đến văn phòng tạp chí vào sáng sớm để hoàn thành phần còn lại của buổi chụp.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, tiến triển hôm nay của bọn họ đã nhanh rất nhiều.
Chỉ tốn thời gian một buổi sáng, đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Thời điểm kết thúc, Tại Tại vẫn rất mỏi mệt, dứt khoát tìm một cái ghế rồi nghỉ ngơi cách chỗ mẹ làm không xa, rồi quay lại nhìn anh ba đang vui vẻ, vây quanh Hà Binh ríu rít hỏi một vài vấn đề của bản thân hệt như một con chim sẻ.
Cũng may tính tình chú Hà khá tốt, không chê anh ồn ào.
Thật ra ngẫu nhiên Tại Tại còn lười nói chuyện với anh ba.