Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:53:48
Lượt xem: 19
Bị cặp mắt lạnh tanh kia của anh hai nhà mình đảo qua, Tại Tại tức khắc giật mình, nháy mắt đứng nghiêm lại, bày ra một dáng đứng tiêu chuẩn, lắp bắp mà tìm cái lấy cớ, ý đồ lừa dối cho qua chuyện.
“Không…… Không có gì a, chỉ là đi học về có chút đói bụng, nên đi tìm bà nội xem có gì ăn không.”
Cũng may khả năng trong lòng Ninh Hàng có việc, nên cũng không để ý tới cớ của em gái là thật hay không.
Anh giơ tay, vẫy tay với em gái.
“Lại đây.”
Tại Tại tức khắc giống như một con cún con được chủ gọi, lon ton mà chạy đến bên người anh hai , sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô bé cảm thấy trên đầu mình đang có một bàn tay có chút lành lạnh, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô bé.
Ngay sau đó một tiếng thở dài vang lên: “Nếu anh hai đi rồi, Tại Tại có hay nhớ anh hai hay không?”
Đây không phải là câu hỏi mà Ninh Hàng thường hay hỏi.
Nhưng sự chú ý của Tại Tại lại không đặt ở đây, mà đang ở một trọng điểm khác.
“Đi?” Cô bé mẫn cảm mà dựng hết phần tóc tơ ở trên đầu lên: “Anh hai muốn đi đâu?”
Tóc tơ vừa mới được dựng lên đã bị một bàn tay thanh tú đè xuống: “Đại Tây Bắc.”
“Anh đi sang đó để làm gì?” Vừa hỏi câu này, cô bé cũng không sợ làm cho anh hai tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, đều không thấy bất cứ thứ gì.
Ninh Hàng che chắn lại đôi mắt tò mò của em gái.
Nhưng anh không giấu mục đích chuyến đi của mình..
"Có một dự án lớn ở đó. Người giám sát của anh muốn anh đi nghiên cứu cùng. Dự án này rất quan trọng. Nếu anh có thể theo dõi toàn bộ quá trình, từ đó anh có thể học hỏi được rất nhiều điều mà một khi nghiên cứu thành công, nó có thể mang lại lợi ích cho nhiều người và tạo ra lợi ích cho đất nước. Bên cạnh đó nó cũng mang lại ấm no cho nhiều người. ”
Ninh Hàng hiếm khi nói nhiều trong một hơi, điều này cho thấy anh quyết tâm tham gia vào dự án này.
Nhưng Tại Tại lại một lần nữa đặt sai vị trí của sự chú ý: “Ngươi muốn đi bao lâu?”
Ninh Hàng: “……”
Ninh Hàng không ngờ cô em gái của mình lại nhạy bén tới như vậy, anh dừng lại một lúc, mới nói: “Ngắn thì 5 năm, lâu thì mười năm trở lên, cũng phải xem nghiên cứu tiến độ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-334.html.]
Cái hạng mục này rất quan trọng, trước khi đi còn phải kí một hiệp nghị bảo mật, trước khi hoàn thành thì không được phép về nhà, anh thậm chí còn không thể hứa với em gái liệu giữa chừng có thể gặp được em ấy.
“Nếu nghiên cứu vẫn luôn không thành công, có phải cả đời anh hai sẽ không thể quay lại được không?” Tại Tại bẹp cái miệng nhỏ, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
Ninh Hàng không chính diện trả lời vấn đề của em gái, chỉ bình tĩnh, như đang giải thích một sự việc chưa được ứng nghiệm.
“Sẽ không bao giờ không thành công.”
Vốn tưởng rằng những lời này có thể an ủi được em gái, kết quả Tại Tại ngây người sau một lúc, sau đó đột nhiên vang lên một tiếng khóc to: “Ô oa oa…… Em không cần anh đi!”
Cô bé giãy giụa duỗi tay muốn ôm anh trai, không chịu cho anh đi.
Từ khi em gái lên mười, Ninh Hàng chưa từng thấy em gái khóc qua hiển nhiên cũng không dự đoán được phản ứng của Tại Tại lại lớn như vậy.
Anh ôm tiểu thân mình của em gái, muốn thử dỗ dành cô bé, đáng tiếc hiệu quả không lớn.
Chính vào lúc này, Ninh Viễn Hàng đã trở lại.
“Làm sao vậy? Sao lại khóc thế này?” Ninh Viễn Hàng ngay khi nhận được cuộc điện thoại của con trai nhỏ liền chạy về nhà, liền nhìn thấy con gái nhỏ đang ở trong lòng n.g.ự.c con trai thứ hai khóc lớn.
Anh thậm chí còn chưa đổi giày, đã vội vàng chạy tới, đau lòng mà muốn ôm con gái từ trong lòng con trai thứ hai, kết quả Tại Tại ôm chặt muốn chết, căn bản không kéo ra được.
Càng kéo con bé còn càng dùng sức, sợ rằng làm Ninh Hàng đau.
Ninh Hàng chỉ không rên một tiếng, giơ tay ngăn cản tay của ba ba: “Không có việc gì, để con dỗ em ấy.”
Hai tay anh dùng một chút lực, trực tiếp ôm cả người em gái lên, đi nhanh lên thứ phòng ở trên lầu.
Đây là nơi anh thường giáo dục em trai em gái.
Khi vào thư phòng, Tại Tại theo bản năng sợ hãi, tức khắc thút tha thút thít mà an tĩnh lại, không dám khóc tiếp.
Thấy thế, đáy lòng Ninh Hàng nhẹ nhàng thở ra.
Anh cũng không để ý thằng em trai chuồn ra khỏi phòng khi thấy anh tiến vào , mà đặt em gái lên trên ghế của thư phòng, để cho cô bé ngồi xong, lại ngồi xổm xuống, bình tĩnh mà nhìn thẳng vào hai mắt của em gái.
“Bình tĩnh lại chưa?”
“Chưa ạ.” Giọng của tiểu cô nương mang theo chút nức nở lắc đầu.
Tưởng tượng đến chuyện anh hai sắp phải rời khỏi bản thân, còn có khả năng cả đời đều không trở lại, Tại Tại lại muốn khóc.
Một bàn tay to mát lạnh vươn tới nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ bất lực cùng xót xa: "Đừng khóc."