Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:49:20
Lượt xem: 34
Ghét bỏ mà đưa cho anh trai một ánh mắt xem thường, Tại Tại vùi đầu, đi nhanh đến chỗ lán xe.
Thấy em gái đi rồi, Ninh Hiên vội vàng đuổi theo, còn đắc ý dào dạt hỏi: “Thế nào? Sợ rồi sao?”
Tại Tại: “……”
Cô bé không muốn nói chuyện với tên này nữa, nghe nói bệnh ngốc có tính truyền nhiễm.
Về đến nhà, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy anh hai nhà mình đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, Tại Tại sợ tới mức phản xạ có điều kiện mà nhảy ra ngoài.
“Em làm gì đó? Làm anh sợ nhảy dựng!”
Bị phản ứng đột nhiên của em gái làm hoảng sợ, Ninh Hiên cũng theo nhảy lên một chút.
“Còn không phải bởi vì anh à, vừa mới nói cái gì mà định cáo trạng với anh, bây giờ mới dọa em.” Tại Tại quay đầu là bộ dáng ác nhân cáo trạng trước.
“A……” Ninh Hiên vốn đang bị hành đọng đột ngột của em gái làm cho có chút ngốc, tức khắc liền thay đổi sắc mặt, dường hư bắt được nhược điểm của em gái, không kiêng nể gì mà cười nhạo cô bé.
“Còn nói em không sợ anh hai, lúc này còn không phải giống chuột thấy mèo, ha ha ha……”
Cười được một nửa, mắt thấy em gái sắp thẹn quá hóa giận mà bạo khởi đánh người, Ninh Hiên vội vàng chạy vào trong nhà.
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ mà đi vào trong nhà.
Mới vừa đi vào, liền đã nhận ra không khí trong nhà không đúng.
Dây thần kinh mẫn cảm của hai người đồng thời bị xúc động, tức khắc an tĩnh lại, sợ hãi đánh giá tình hình trong phòng lúc này.
Ninh Hàng vẫn đang ngồi ở trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.
Nhìn như anh đang xem TV, nhưng thực tế TV căn bản là không mở, thậm chí với cảnh ầm ĩ của em trai em gái ở ngoài cửa cũng không quan tâm.
Vừa thấy là biết rất không thích hợp.
Bà Ninh đang ở trong phòng bếp nấu cơm, lại thường thường dò đầu ra liếc mắt nhìn cháu trai thứ hai một cái, xem được một cái liền lập tức lùi về, rất giống trộm.
Cửa có giày của mẹ ở đó, nhưng dưới lầu lại không thấy thân ảnh của mẹ đâu, người hẳn là ở trên lầu, nhưng Tại Tại lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cô bé không dám đi quấy rầy anh hai, mà là đi theo Ninh Hiên rón rén tới phòng bếp, hỏi thăm tình huống từ bà nội.
“Bà nội, anh hai, anh ấy……”
Không chờ Tại Tại nói hết câu, bà Ninh liền dựng thẳng lên một ngón trỏ đặt ở trước miệng: “Suỵt, nói nhỏ chút.”
Tại Tại / Ninh Hiên: “???”
Đối diện với hai khuôn mặt nhỏ khó hiểu, bà Ninh duỗi tay kéo hai đứa cháu nhỏ vào trong phòng bếp, lại nhỏ giọng giải thích tình huống: “Mẹ các cháu và anh hai các cháu đang cãi nhau.”
“Cãi nhau?”
Tại Tại nghiêng đầu, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
"Anh hai không phải là tiểu bảo bối trong lòng mẹ sao, sao mẹ lại cãi nhau với anh ấy?” Ninh Hiên nghĩ sao nói vậy, trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Hóa ra là ngay cả Ninh Hiên cũng đã nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-333.html.]
Có thể là bởi vì tính tình của Ninh Hàng quá lãnh, lại càng không có phát hỏa, nếu không phải anh còn nói chuyện ăn uống ngủ nghỉ, thậm trí là còn làm công tác vệ sinh giống người thường, thật sự khiến người ta nghĩ đây không phải người thật.
Cho nên khi Tô Hân Nghiên phát hiện tình trạng này của con thứ hai, bắt đầu quan tâm anh hai hơn.
Cô cũng không nghĩ thế nào, chỉ muốn làm cho đứa con trai thứ hai của cô giống một con người hơn là một vị thần luôn cao cao tại thượng nhìn mọi vật, vô tâm với vạn vật.
Như vậy sống không vui vẻ chút nào, cô nhìn càng đau lòng.
Đây cũng coi như là một chút tâm tư của người làm mẹ đi.
“Vì sao mẹ và anh hai lại cãi nhau?” Tại Tại không giống với anh ba, sự chú ý của cô bé lại ở nguyên nhân vì sao lại cãi nhau.
Cái này thì bà Ninh lại là không biết, bà lắc đầu, nói: “Bà vừa về thì thấy mẹ con nói gì mà ‘ tuyệt đối không cho phép ’, sau đó liền nổi giận đùng đùng mà lên lầu khóa mình vào trong phòng, còn Tiểu Hàng thì ngồi gác ở đây cả một buổi trưa, hai người ai cũng không bảo sao ai, vẫn luôn nháo đến bây giờ, không khí này căng quá.”
“Vậy……”
Đề này thật sự khó giải quyết rồi.
Ninh Hiên gãi gãi đầu, thương lượng với em gái: “Nếu không em đi dỗ dành anh hai, anh lên lầu đi xem mẹ?”
Anh hai thương em gái nhất, có lẽ sẽ không tổng hỏa khí lên người em ấy đâu nhỉ?
Nhìn thấu tâm tư nhỏ của anh ba, Tại Tại trừng mắt: “Vậy sao anh không đi dỗ dành anh hai còn em lên lầu dỗ mẹ??”
“Anh không dám.” Ninh Hiên túng quẫn.
Khuôn mặt nhỏ của Tại Tại suy sụp : “Em cũng không dám.”
Cái trạng thái này của anh hai đến cả cô bé cũng sợ hãi!
Hai anh em liếc nhau, ý kiến trong nháy mắt đạt thành nhất trí: “Chuyện này chúng ta không xử lý được, gọi điện thoại kêu ba ba trở về đi.”
“Được!” Ninh Hiên lập tức gật đầu, tán thành đề nghị của em gái.
May mắn thay trong nhà có hai bộ điện thoại, trong đó một bộ ở phòng khách, liền ở bên tay trái Ninh Hàng, cái kia khẳng định không ai dám đi thử, mà một bộ khác thì ở trên lầu.
Hai người vừa lấy hết can đảm, vẫn có thể vượt qua anh hai lên lầu gọi điện thoại.
Ninh Hiên: “Hai ta ai đi?”
Gọi điện thoại chỉ cần một người.
Tại Tại: “Kéo búa bao đi.”
Cô bé không muốn lại lãng phí thời gian.
Hai anh em quyết định thắng thua trong một ván đấu, cuối cùng là Tại Tại thua, cô bé là búa còn Ninh Hiên ra bao, cho nên nhiệm vụ này bị đẩy lên đầu Tại Tại.
“Cố lên!” Ninh Hiên thắng với vẻ mặt tươi cười mà khuyến khích em gái, thành công nhận được một đôi mắt ai oán.
Thở sâu, Tại Tại dũng cảm mà cất bước đi phía trước.
Kết quả vừa mới đi ra phòng bếp, đã bị Ninh Hàng phát hiện.
“Em tránh ở nơi đó làm gì?” Ngữ khí của Ninh Hàng thanh đạm mà dò hỏi em gái.