Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:01:26
Lượt xem: 42
Nhịn không được ở trong lòng trách cứ những người đó lo chuyện bao đồng, không có việc gì thì nghị luận về chiều cao của con gái nhà bọn họ làm gì.
Nghi thức trước lễ trao giải chỉ như một tấm lụa lướt qua.
Sau cùng, thứ hạng của tất cả các thí sinh đã được xác định nên ban tổ chức chỉ cần phát thưởng.
"Người chiến thắng giải Sáng tạo xuất sắc nhất đã được công bố ..." Người dẫn chương trình đọc lại tên của từng người chiến thắng với sự nhiệt tình không nguôi, lại chậm chạp mãi vẫn chưa tới phiên Tại Tại.
Tại Tại biết, ba giải thưởng nhất nhì ba này là ba giải dành cho những người xuất sắc nhất, cho nên tất nhiên phải để đến cuối cùng nói mới hấp dẫn.
Cho nên trước khi người dẫn chương trình gọi tên cô bé, cô bé vẫn treo một nụ cười máy móc ở trên môi, mặc kệ là ai đi lên lãnh thưởng, dù sao cứ vỗ tay bạch bạch là được.
Mỗi người đều chỉ có thể được nhận duy nhất một giải thưởng, sẽ không có lặp lại.
Mà những bạn nhỏ nhận giải thưởng xong sẽ cùng với người thân về nhà, cho nên khu người ở hội trường đã giảm đi đáng kể.
Tới cuối cùng, cũng chỉ dư lại Tại Tại, và nhà của hai thiếu niên xa lạ.
Một trong hai người lớn hơn, một người trẻ hơn, hai người ngồi khá xa nhau, rõ ràng là họ không biết nhau.
Nhưng lúc này giờ phút này, hai người đều cùng nhau dùng một ánh mắt kinh dị mà đánh giá Tại Tại.
Hiển nhiên, hai người phía trước xem Tại Tại nhỏ tuổi như vậy, còn tưởng rằng cô bé sẽ nhận được một giải thưởng linh tinh gì đó, không nghĩ tới người ta còn nhận được một trong ba giải thưởng lớn nhất.
Trong đó có một thiếu niên khá lớn tuổi nhìn cái tên ' Ninh Tại Tại ' trước mặt cảm thấy khá quen mắt, đột nhiên nhớ tới cô bé là ai, nhịn không được kinh ngạc nói: “Em…… em là người trước anh được giải nhì sao!”
Anh là người nhận được huy chương của giải ba.
Người ở phía sau, ít nhiều sẽ quan tâm đến người ở phía trước, cho nên đối phương đã thực sự chú ý đến cái tên ‘ Ninh Tại Tại ’ này.
Vừa mới đến lễ trao giải, anh ấy đã rất hồi hộp và phấn khích đến mức định đến hiện trường để xem Ninh Tại Tại là ai ở đây.
“Chào anh.” Nhìn thấy bảng tên quen thuộc này, Tại Tại lại nói thêm một câu: “Lý Trạch Vũ.”
Nếu người ta đã nhắc tới mình, Tại Tại tự nhiên cũng không thể giả như không biết, nên đã lễ phép nhìn đối phương chào hỏi.
“Chào…… Chào em.”
Lý Trạch Vũ hiển nhiên không phải là một người giỏi trong việc giao tiếp, vừa thấy Tại Tại chào với anh, lập tức mặt hơi hơi đỏ lên, lắp bắp mà chào lại.
【 Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Kế tiếp phải nói cái gì giờ? 】
Thấy nội tâm đối phương đang hoảng loạn, Tại Tại cười cười, đang muốn định nói gì đó để giảm bớt sự hồi hộp của mình thì người dẫn chương trình trên sân khấu xướng tên họ.
“Kế tiếp chúng ta trịnh trọng mời chủ nhân của giải ba: Lý Trạch Vũ, mười lăm tuổi, đoạt giải với tác phẩm 《 thu 》.”
Ánh đèn tại hiện trường rơi xuống theo giọng nói của người dẫn chương trình, và chia thành hai phần, một phần chiếu về phía Lý Trạch Vũ, phần còn lại chiếu về phía tác phẩm đoạt giải.
Tại Tại giương mắt nhìn lên, thưởng thức bức tranh của đối phương.
Đó là một bức tranh lá phong vào mùa thu, màu đỏ đậm và khung cảnh mùa thu một cách tinh tế, kỹ thuật vẽ tranh còn hơi non nớt nhưng linh hồn về mùa thu đã được thể hiện.
Không thể không nói, anh có thể nhận được giải ba, xem như là danh xứng với thật.
Vừa nghe thấy tên của mình, Lý Trạch Vũ lập tức kích động mà chạy lên trên đài, trên đường còn không cẩn thận lảo đảo một chút, nếu không phải người chủ trì kịp thời duỗi tay đỡ lấy, chỉ sợ người này không cần thận ngã ở trên khán đài mất.
Giữa sân vang lên một trận tiếng cười thiện ý.
Thiếu niên tự giác có chút mất mặt đỏ mặt, lúc nhận tiền thưởng và cúp trong tay người dẫn chương trình, còn ngượng ngùng cúi đầu, nói cảm ơn cũng rất nhỏ.
Giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-327.html.]
Sau khi báo xong giải thứ ba, tự nhiên đến phiên giải nhì.
Chỉ nghe giọng nói nhiệt tình của người dẫn chương trình lại vang lên: “Hiện tại phép chúng tôi mời người được nhận giải nhì lên trên khán đài, Ninh Tại Tại, mười một tuổi, đoạt giải với tác phẩm 《 giới hạn 》!”
Ánh đèn chói lọi đồng thời chiếu vào Tại Tại và tác phẩm của cô bé.
Cả hội trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều bị bức tranh mang tên《 giới hạn 》kia hấp dẫn.
Có người càng không nhịn được nói: “Tác giả dùng sắc thái đậm nhất, chính những gam màu đó đã nhuộm đẫm sự tuyệt vọng suy bại trên bức tranh.”
Sự suy vong này, là bị hiện thực trói buộc một cách gắt gao, không thể nghịch chuyển.
Có lẽ đây mới chính là bức tranh làm người ta cảm động nhất.
Dưới các loại ánh mắt khác nhau, Tại Tại bình tĩnh mà đi lên trên khán đài, nhận lấy cúp bạc và tiền thường từ trên tay người dẫn chương trình, vẻ mặt nở một nụ cười máy móc sau đó là một cuộc đọc diễn văn mà hôm qua đã được mẹ chuẩn bị cho.
Thực ra đó là kiểu lời nói rất chính thống, đầu tiên là cảm ơn người có thể cảm ơn, sau đó là thể hiện quyết tâm tiếp tục làm việc chăm chỉ, sau đó chính là kết thúc.
Có thể là do có ít người dưới khán đài, Tại Tại có thể phát biểu một cách lưu loát, sau đó nhận được một tràng pháo tay.
Có một loạt đèn nhấp nháy ngoài sân.
Tại Tại giương mắt nhìn qua đi, phát hiện là ba ba đang chụp ảnh cho cô bé, không khỏi cười tươi hơn.
Người nhận được giải nhất là một thiếu niên mười ba tuổi/
Cậu ấy kêu Chung Tịch, đoạt giải với tác phẩm mang tên《 nước chảy 》.
Bức tranh là một dòng suối trong vắt, tưởng chừng như thưa thớt và tầm thường, nhưng người ta có thể nhìn thấy một gia đình có ba thế hệ ấm áp, chan hòa từ hình ảnh phản chiếu mơ hồ của dòng suối.
Có ông bà chống nạng cho nhau, bố mẹ tựa vào nhau nhìn lũ trẻ cười đùa vui đùa trước mặt, bên cạnh đó hai anh chị em trong nhà đang vui đùa với nhau.
Dòng nước chảy này không chỉ là dòng chảy mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho quan niệm nghệ thuật sâu sắc về thời gian như dòng nước chảy.
Khó trách cậu ấy có thể đạt được giải nhất.
Sau khi thấy được tác phẩm của đối phương, Tại Tại xem như thua một cách tâm phục khẩu phục.
Với bức tranh này, nếu cô bé có lấy ra bức tranh mình tâm ý nhất có lẽ cũng không thể chiến thắng được người này,
Đáng tiếc……
Thôi, ai kêu bản thân cô bé quá mức tự kiêu, lần này cũng coi như là một bài học nhớ đời, về sau mặc kệ gặp được tình huống như thế nào, đều phải lấy trăm phần trăm thực lực ra.
Như vậy mới là tôn trọng chính bản thân mình, cũng là tôn trọng đối thủ.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mọi người ai về nhà người ấy.
Tại Tại cầm tiền thưởng vừa mới tới tay, còn nóng hổi, vẻ mặt hưng phấn mà đi về phía trước, phát ra hào khí vạn trượng hô to: “Đi, chúng ta đi Cung Tiêu Xã mua quà thôi!”
Đã nói là sẽ mua cho mõi người trong nhà một phần quà thì nhất định cô bé sẽ không nuốt lời.
“Mua quà thôi!” Ninh Hiên cũng tích cực hưởng ứng tiếng hô của em gái.
Nghĩ quả bóng rổ mới sắp tới tay, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm đắc ý, theo sát kim chủ ba ba , hỏi thăm đủ kiểu, vì sợ có chỗ nào đó phục vụ không tốt, em gái kim chủ của anh ấy sẽ thay đổi quyết định không mua nữa.
Đối với bộ dạng chân chó của con trai, Tô Hân Nghiên cứ coi như không nhìn thấy, lắc đầu, tùy ý tiện chọn một món không quá đắt: “Lọ kem dưỡng da của mẹ sắp hết rồi, con mua cho mẹ lọ mới đi.”
Nếu con đã đã cố ý mua quà cho bọn họ, tự nhiên không thể cự tuyệt.