Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:56:32
Lượt xem: 44
Vốn tưởng rằng câu bão nãy của bản thân đã đủ kinh ngươi, không nghĩ rằng câu này của mẹ còn kinh hơn.
Ninh Hàn khiếp sợ mà nhìn về phía Tô Hân Nghiên, miệng đóng rồi lại mở ra, nửa ngày vẫn chưa thể phát ra thanh âm.
Một lúc lâu sau, anh mới định thần lại với những cảm xúc phức tạp.
"Mẹ, mẹ không phản đối sao?"
Không chỉ không phản đối, còn muốn lấy tiền tài trợ anh, lời này nếu nói ra ngoài, người ta chắc chắn sẽ nói anh mơ mộng hão huyền, hoặc là đang mạnh miệng.
Hiện tại nhà ai lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để đi mua đất a!
Ở trong thôn yếu địa có thể trực tiếp nộp đơn lên chỗ thôn trưởng xin đất nền làm nhà, mà ở trong thành, có một miếng đất cũng chả thể làm gì, lấy để trồng trọt à, có chút không bình thường mới làm vậy, lấy để xây nhà à, cũng không cần thiết.
Bởi vì người mà mua nổi đất, bản thân cũng không thiếu nhà ở.
Nói sau khi xây xong có thể đem nhà cho thuê?
Người trước không ai muốn, bởi vì mấy người mua nổi nhà đều có công việc, chờ khi đơn vị phát phòng ở phúc lợi là được, căn bản không cần mua.
Tiền thuê nhà lại rẻ, vậy phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể thu hồi lại được vốn?
Trên đây là những quan niệm chung về nhà và đất của người dân thời đại này nên người ta thực sự không thiết tha gì với việc mua bán nhà.
Nhưng Tô Hân Nghiên đến từ tương lai lại biết rõ, giá nhà trong tương lai, có thể tăng điên cuồng như thế nào.
Đừng nói con trai cả muốn mua đất, cô cũng muốn a!
Ngoại trừ việc mua đất, còn muốn mua nhà, mua tứ hợp viện, mua hầu phiếu, thậm chí còn tương lai Bitcoin, World Cup……
Bỏ đi, mấy cái sau cô không nhớ rõ.
Mà mấy thứ này đặt ở đời sau, nhưng đều đại biểu cho vàng bạc chất đống đó!
Thử hỏi ai không muốn chứ?
Dù sao Tô Hân Nghiên tự nhận bản thân chỉ là một tục nhân, cô không có khả năng kháng cự được với dụ hoặc lớn như vậy
Nhưng những lời này không thể nói trực tiếp, vì vậy chỉ có thể thay đổi cách nói.
“Mẹ tin tưởng con.”
Tô Hân Nghiên chỉ nói năm chữ này, sau đó nở một nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn và ánh mắt tin tưởng, sau đó để con trai tự động bổ não phần còn lại.
Cũng không biết Ninh Hàn suy nghĩ cái gì, lại nhìn về phía mẹ với ánh mắt cảm động.
Nhưng anh không muốn lấy tiền mà cha mẹ vất vả kiếm tới bằng mồ hôi nước mắt đi mạo hiểm, cho nên kiên định cự tuyệt tài trợ: “Cảm ơn mẹ, bản thân con cũng có tiền, không cần mọi người cho.”
Ninh Hàn không nói dối, anh thật sự có tiền, lại còn có không ít.
Việc tích lũy quỹ đầu tiên bắt đầu khi anh lần đầu tiên đến Quảng Thành cách đây ba năm.
Mới tới Quảng Thành, Ninh Hàn vốn dĩ đi với tâm lý trau dồi kiến thức và kinh nghiệm, nhưng với bản tính nhạy bén không thể giải thích là giỏi chớp thời cơ kinh doanh, anh nhanh chóng phát hiện ra nhiều thứ ở đó cực kỳ rẻ và tiện nghi.
Và nếu những thứ rẻ tiền này được chuyển vào nội địa, chúng có thể được bán với giá gấp mấy lần giá ban đầu.
Trong số đó, các sản phẩm điện tử như đồng hồ và đài là mang lại lợi nhuận cao nhất.
Vì chúng chiếm diện tích nhỏ nhưng giá thành cao, tỷ suất lợi nhuận rất lớn, có thể gọi là lợi nhuận khủng.
Nhưng để làm được điều này cần rất nhiều tiền vốn.
Gần chín mươi chín phần trăm số người rớt ngay từ bước đầu tiên.
Còn may, Ninh Hàn có tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-312.html.]
Anh từ nhỏ đến lớn làm việc thủ công kiếm được không ít tiền, cha mẹ lại không hề động tới chỗ tiền này, để cho anh cầm tất, còn thêm cả tiền mừng tuổi từng ấy năm, sau đó vào đại học có thêm tiền học bổng, cứ thế cộng vào từng chút một đến lúc đó được hơn 500 đồng.
Hơn nữa mượn của cùng cha mẹ hai trăm, mẹ lại còn ngầm cho anh thêm 500, còn em gái ngầm cho 50 đồng ……
Ngay lúc đó Tiểu Tại Tại cũng không biết làm thế nào, biết mẹ lặng lẽ cho anh tiền, chờ đến ngày anh bước lên xe lửa, cũng học lặng lẽ để vào trong túi anh 50 đồng mà bản thân vất vả mới tiết kiệm được.
Chờ khi anh phát hiện, người đã lên xe lửa, nên không thể đưa lại được cho em gái.
Mà cùng với 50 đồng kia, còn thêm một tờ giấy nhỏ không được ký tên, nhưng chỉ cần nhìn vào nét chữ là biết chủ nhân của mảnh giấy này.
‘ Nghèo gia phú lộ(*), anh cả mang theo chút tiền này nha. ’
(*) 穷家富路: Nhà nghèo thì đường giàu sang, thành ngữ Hán ngữ, nghĩa là ở nhà nên thanh đạm, ra ngoài nên mang thêm tiền cho đỡ xấu hổ.
Cuối cùng còn có một khuôn mặt cười rất dễ thương, nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn rất có nét duyên riêng giống với Tiểu Tại Tại.
Tất cả số tiền này cộng lại có một ngàn lẻ hai, là số tiền khổng lồ mà một gia đình bình thường trong đời chưa từng thấy, nhưng cũng chỉ đủ để làm bàn đạp cho Ninh Hàn.
Anh cầm tiền, thuận tiện mượn tên tuổi của ba ba, đến một nhà máy sản xuất máy móc ở địa phương, mua một lô đồng hồ của người khác, sau đó mang chúng đến nơi khác để bán.
Bằng cách này, tiền đã đã trực tiếp tăng gấp đôi.
Nhưng sau khi nếm được ngon ngọt, Ninh Hàn lại cảm thấy tốc độ kiếm tiền như vậy quá chậm, anh chỉ đơn giản thương lượng với nhà sản xuất để mua một lúc hàng chục nghìn hàng hóa, sau đó trả 20% tiền đặt cọc trước, và đợi một tháng để có tiền lãi rồi mới trả hết.
Bởi vì lần hợp tác trước, hơn nữa Ninh Hàn còn đưa thẻ căn cước ra, trong đó có thông tin danh tính của anh, để chủ xưởng không phải lo khi không có ai chịu trách nghiệm.
Cho nên sau khi suy nghĩ, bên kia thật sự không muốn từ bỏ đơn hàng lớn này nên đã đồng ý.
Kết quả chưa đến nửa tháng, Ninh Hàn đã quyết toán xong và tiếp tục hợp tác với bên kia với những đơn hàng lớn hơn...
Suốt một kì nghỉ hè, trong thời gian là hai tháng, Ninh Hàn đã 5 lần đi đi về về giữa Quảng Thành và nhiều nơi khác, việc đi lại vất vả trong thời gian dài khiến anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm hốc hác.
Nếu không có sức trẻ và thân thể tuổi trẻ tốt, có lẽ anh thực sự không thể chịu đựng được việc lăn lộn như vậy.
Nhưng mệt thì mệt, kiếm được tiền lại là sự thật.
—— ước chừng được hơn hai vạn đồng!!!
Số tiền này đáng ra có thể nhiều hơn, nếu Ninh Hàn tham lam mà giẫm lên đường dây đó.
Tuy nhiên, từ nhỏ đã được cha mẹ giáo dục, anh biết rõ một số điểm mấu chốt tuyệt đối không thể đụng tới, cho nên trên thực tế, anh không phải kinh doanh tư nhân bán lại, mà là hợp tác với những Cung Tiêu Xã ở các nơi khác giúp người khác mua bán hàng.
Bằng không chỉ dựa vào một mình anh, với số lượng hàng hóa lớn như vậy thì không thể bán nhanh như vậy.
Chỉ là trong quá trình mua hàng, do chi phí vận chuyển và các lý do khác, anh ấy có thể lấy một phần làm phần thù lao của mình.
Cho nên việc kiếm tiền này của anh đều là hợp pháp, quang minh chính đại, tuyệt đối không gây ra phiền toái gì cho bản thân hay người nhà.
Tuy rằng kiếm được ít đi, nhưng là ít nhất cầm tiền lại có thể an tâm.
Từ đó về sau, Ninh Hàn trong các nghỉ đông và nghỉ hè của bản thân ngoại trừ việc ăn tết, thì vẫn luôn không ở nhà, luôn đi kiếm tìm đường sinh lời.
Đặc biệt vào cuối năm 1978 cải cách mở ra, các giao dịch tư nhân có thể dần được mở rộng và cải thiện nên anh có thể thoát khỏi tình trạng chỉ chạy việc vặt để kiếm một phần nhỏ lợi ích trước đây, và thay vào đó kiếm tiền cởi mở thêm quang minh chính đại hơn.
Với số vốn hơn hai vạn trước đây không ngừng sinh lời với tốc độ chóng mặt, trong ba năm số tiền này trong tay anh đã tới mười hai vạn đồng.
Đối với số tiền mà anh đã vay từ cha mẹ mình, anh đã trả lại cộng thêm và tiền sinh lời từ đó.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn bị ba mẹ mắng cho một trận, sau đó bọn họ chỉ lấy chỉ số tiền nguyên bản mà không động tới số tiền lãi.
Còn 50 đồng kia của em gái, Ninh Hàn không trả lại cho em gái.
Anh trực tiếp lấy số tiền đó làm vốn cho con bé, 50 đồng lúc đầu dưới tay anh đã sinh lời gấp trăm lần nay đã tới 5000 đồng.
Số tiền này Tại Tại không muốn lấy lại, nên Ninh Hàn vẫn luôn giữ lại để tiền sinh tiền, để sau khi con bé thành niên sẽ trả lại.
Đến lúc đó, khả năng nó có thể là một số tiền cực kỳ lớn.