Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:55:46
Lượt xem: 35
Tô Hân Nghiên đương nhiên biết lựa chọn này sẽ khiến bản thân cô rất mệt.
Nhưng cô không chỉ là một học sinh, một người mẹ, có trách nhiệm dưỡng gia, cho nên không thể không có nguồn thu vào.
Hơn nữa hiện tại đang là thời đại tốt đẹp nhất, cô cũng luyến tiếc bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời này.
Hiện tại tuy mệt một khổ sở một chút, về sau lại có thể được sống sung sướng, cớ sao lại không làm?
Vì vậy, ngoài việc ở lại Đại học B để học cao học, Tô Hân Nghiên hiện đang làm việc tại nhà xuất bản nơi cô làm thực tập hàng năm trong kỳ nghỉ đông và hè.
Do có kinh nghiệm tích lũy từ trước và bằng tốt nghiệp đại học có được, hiện tại cô đã đảm nhiệm chức vụ phó tổng biên tập, vị trí công tác trong nhà xuất bản chỉ dưới quyền tổng biên tập.
Mọi người cho rằng Tô Hân Nghiên dã tâm bừng bừng muốn thay thế được vị trí của chủ biên, ngay cả chủ biên lúc đầu luôn dìu dắt hướng dẫn cô trong những ngày chập chưỡng bước vào tòa soạn, cũng dần dần có phòng bị đối với cô.
Rốt cuộc người ta năm nay mới 50 tuổi, còn không muốn về sớm hưu như vậy.
Không nghĩ rằng, Tô Hân Nghiên đã lên kế hoạch làm việc trong một năm, tích lũy đủ kinh nghiệm làm việc, hiểu rõ tất cả các quy tắc của ngành trước khi từ chức, sẵn sàng ra mở văn phòng làm việc riêng.
Làm công tất nhiên sao có thể sảng khoái bằng khi tự mình làm ông chủ được chứ!
Tài chính để gây dựng sự nghiệp cô đều đã đều chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ thiếu vài giai đoạn chuẩn bị nữa.
Nhưng ý tưởng này của Tô Hân Nghiên chỉ nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng thảo luận với chồng, có lẽ con gái cũng có thể nhìn ra một chút, người khác lại không biết chút nào.
Cho nên bây giờ mọi người suy nghĩ như vậy cũng bình thường.
Tuy rằng vội việc công tác cùng học tập, nhưng Tô Hân Nghiên cũng không hề đùn đẩy trách nghiệm làm việc nhà cho người khác.
Mẹ chồng thì tuổi lớn, hiện tại là độ tuổi dưỡng già, không nên để bà làm lụng vất vả.
Mà chồng thì còn bận rộn hơn cả cô, căn bản không thể trông cậy vào anh được.
Sau khi Ninh Viễn Hàng tốt nghiệp không tiếp tục học lên trên, mà nghe theo sự sắp xếp và được chuyển từ xí nghiệp máy địa phương đến xí nghiệp máy thủ đô, ở đây anh vẫn tiếp tục làm phó xưởng trưởng của xí nghiệp máy thủ đô.
Nhìn bề ngoài, cấp bậc chức vụ của anh ta không có gì thay đổi, nhưng trên thực tế, ai cũng có thể thấy đây là một sự thăng chức, tăng lương sáng giá, được phía trên trọng dụng rất nhiều.
Đều là xí nghiệp của nhà nước, nhưng lại chỉ là một nhà máy ở một nơi ' thâm sơn cùng cốc ' sao có thể sánh với nhà máy ở nơi trọng điểm của cả nước được?
Hơn nữa làm phó xưởng trưởng xưởng máy móc ở thủ đô, cấp bậc có thể được so sánh với cán bộ!
Tính toán như vậy, Ninh Viễn Hàng trở thành quan chức nhà nước.
Nhưng đằng sau những danh hiệu hào nhoáng này, còn nhiều công việc nặng nề hơn.
Rốt cuộc, để quản lý một nhà máy lớn như vậy, đồng thời phải đảm đương rất nhiều chi nhánh khu vực, so sánh ra thì có lẽ Tô Hân Nghiêm còn đỡ bận rộn hơn anh nhiều.
Những người khác càng không cần phải nói.
Hai người con trai lớn vội đến mức thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, còn hai đứa nhỏ thì phải vội vàng học tập, một người đang ở thời điểm quan trọng của một học sinh, một người thì vừa phải bận rộn học tập vừa phải học mĩ thuật, không ai rảnh cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-310.html.]
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hân Nghiên dứt khoát thuê bảo mẫu về nhà.
Có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề, dễ dàng hơn nhiều.
*
Sau khi ăn xong cơm tối, Tại Tại được anh cả lái xe đến chỗ giáo sư lâm để học mĩ thuật.
Thường thì khi cô bé đi học mĩ thuật, ai ở nhà rảnh thì đưa đón.
Không phải nói Tại Tại đã lớn như vậy, lại không thể đưa mình đi học, mà lúc đi học vào buổi tối, để cô bé là một tiểu cô nương ra ngoài, người trong nhà xác định không thể yên tâm.
Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Vì vậy, thỉnh thoảng cả nhà bận quá không đưa con đến lớp được, chỉ có thể gọi điện với giáo sư Lâm xin nghỉ học nhờ bác cả đưa đi học.
“Tới rồi.” Ninh Hàn lái xe rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đưa em gái tới nơi.
“Tạm biệt anh cả, nhớ hai giờ sau tới đón em nha.”
Tại Tại nhảy xuống xe, quay đầu lại không yên tâm mà dặn dò anh cả đến đúng giờ đón người, sợ anh quên thời gian.
Tuy nói nếu anh cả quên thời gian, không tới đón cô bé, cô bé cũng có thể ở lại nhà của giáo sư Lâm nhờ một đêm, nhưng ở nhà người khác lại không thể thoải mái bằng nhà của mình, hơn nữa nếu buổi sáng đi học lại không tiện.
“Đã biết.”
Ninh Hàn cho biết dù có quên một ai thì anh cũng sẽ không bao giờ quên em gái của mình.
Nhận được câu bảo đảm, lúc này Tại Tại mới an tâm mà vào trong nhà của giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm đã sớm ở bên trong chờ, vừa thấy cô bé tiến vào, bà chỉ vào một bó hoa nở rực rỡ trên bàn, nói với cô bé: "Hôm nay em hãy vẽ cái này, trước khi vẽ em có thể dùng phác thảo hoặc màu nước tùy thích. Sơn dầu cũng được. "
Tại Tại nhìn kỹ về phía bó hoa.
Nhìn bó hoa xộc xệch, đỏ, vàng, tím, xanh… đủ màu, đan xen vào nhau đã thấy chói mắt rồi, chưa kể còn phải vẽ tả thực nữa.
Đúng vậy, là tả thực.
Từ sau khi học được ba phương pháp giáo sư Lâm dạy, Tại Tại liền hiểu được nội dung học tập hôm nay.
Cách phối màu trong tranh tả thực.
“Thứ cô, hôm nay em phải vẽ xong nó sao?”
Trước nên xác định bài tập cho hôm nay, bởi đây là một lớp học nhưng lại không nghiêm túc như lớp học.
Giáo sư Lâm gật đầu: “Ừm.”
Xác định rằng trong hai giờ phải làm xong bài tập này.
Không dám trì hoãn thời gian, Tại Tại lấy ra dụng cụ vẽ tranh để nhờ ở nhà giáo sư Lâm, lấy giấy vẽ ra, sau đó kẹp lên khung vẽ, sau đó chính là một cuộc điên cuồng vừa nhìn vừa phẩy bút.