Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 305

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:53:56
Lượt xem: 35

Hoặc là nói, so với trước kia thì càng thêm lợi hại.

Cho nên học sinh có thể thi vào trường này, cho dù họ thường có vẻ nhàn nhã thế nào, một khi họ cầm sách giáo khoa lên, sự tập trung học tập nghiêm túc của họ không gì sánh được với những học sinh ở các trường bình thường khác.

Tiếng đọc sách vang lên từ ban sáu lớp một.

Khi chủ nhiệm lớp cố tình đi ngang qua thấy học sinh chăm chỉ thì gật đầu hài lòng rồi ung dung đi sang các lớp khác kiểm tra, chắp tay sau lưng.

Thời gian đọc sách vào buổi sáng chỉ có nửa giờ.

Sau khi chấm dứt, Ninh Tại Tại cất sách tiếng Anh đi, trở lại chỗ ngồi của bản thân ngồi xuống.

Vẻ mặt của bạn cùng bát quái mà quay lại đây, thần thần bí bí nhắc nhở :

“Tại Tại, xem phía dưới bàn của cậu kìa.”

“Cái gì?”

Ninh Tại Tại nghi hoặc mà cúi đầu, trên mặt đất trống rỗng, cái gì cũng chả có.

“Ai nha, không phải trên mặt đất, là ngăn bàn của cậu đó.”

Xem cô bạn cùng bàn trì độn như vậy, người ngồi cùng bàn này đã gấp đến độ muốn giậm chân rồi đó.

Cuối cùng cũng nhận được lời nhắc chính xác, Ninh Tại Tại nhìn vào ngăn bàn nơi thường xuyên cô bé để sách vở, mơ hồ nhìn thấy một góc phong bì màu hồng bên trong.

Ninh Tại Tại: “……”

Cái gì thế này? Sao lòe loẹt hoa hoè hoa sói thế.

Duỗi cánh tay vào, cầm phong thư trong ngăn bàn ra, bạn ngồi cùng bàn bên cạnh tức khắc kích động thò qua, nhỏ giọng thúc giục: “Xem cái màu này, chính là thư tình trong truyền thuyết rồi không thể nghi ngờ nữa, nhanh mở ra đi.”

Tò mò c.h.ế.t mất thôi!

Kết quả Ninh Tại Tại xem cũng không xem, động tác nhanh chóng nhét phong thư này vào trong cặp mình.

“Đừng nhìn, chuông vào lớp vang lên rồi đó, nhanh lên chuẩn bị vào lớp thôi."

Đây là rõ ràng mà đang nói sang chuyện khác, nhưng lại đối với cô bạn cùng bàn hữu dụng vô cùng.

Đối phương quả nhiên sau một giây thu hồi sắc mặt bát quái, quay lại chọn sách giáo khoa cần thiết cho lớp học này, cũng như một cuốn sổ dày đã đầy một nửa, chuẩn bị cẩn thận cho môn học.

Tiết này là tiết tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh lại thay đổi một bộ quần áo mới, vô cùng thời thượng bước vào, với giọng London trôi chảy.

Các học sinh đã thích nghi để chào giáo viên bằng giọng tiếng Anh không có trọng âm.

Trong đó chỉ có khẩu âm của Ninh Tại Tại là thuần khiết giống với giọng của giáo viên.

Bởi vì giọng tiếng Anh này của cô bé là bác cả dạy cho.

Thân là lớp trưởng, đồng thời kiêm nhiệm chức đại biểu môn tiếng Anh, Ninh Tại Tại rõ ràng nhận được sự yêu thích vô cùng của giáo viên Tiếng Anh.

Trong một lớp học, cô bé được gọi lên để trả lời các câu hỏi của giáo viên tới mười một lần.

Lại lần nữa dưới ánh mắt đồng tình của các bạn ngồi xuống, Ninh Tại Tại chỉ cần liếc mắt nhìn giáo viên một cái, dường như không hề nghĩ ngợi, m.ô.n.g còn chưa ngồi ấm, liền lại một lần thuận theo mà đứng lên.

Quả nhiên, hào vào động tác của cô bé, thanh âm của giáo viên tiếng Anh lại vang lên: “Ninh Tại Tại, em dịch những câu này cho cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-305.html.]

Viết trên bảng đen là một chủ đề trong bản dịch tiếng Anh.

“Mai Mai rất thích biển, và bạn ấy dự định sẽ tận dụng kỳ nghỉ hè để rủ những người bạn thân của mình đi biển chơi biển cùng nhau."

Ninh Tại Tại đã đưa ra câu trả lời chính xác, và sau đó ngồi xuống một cách vững chắc trong sự khen ngợi của giáo viên tiếng Anh.

Thứ mười hai thứ……

Mắt thấy thứ mười ba thứ sắp đã đến, cũng may lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

“A, thật đáng tiếc, chương trình học hôm nay của chúng ta đã kết thúc, tạm biệt và hẹn các bạn vào tiết sau.”

Mặc dù cô giáo dạy tiếng Anh có hơi khó tính khi dạy trong lớp nhưng cô có một lợi thế rất lớn, đó là cô sẽ không bao giờ dạy quá thời gian, mỗi khi chuông reo vào giờ tan học, cô luôn là người đứng dậy và đi ra ngoài một cách dứt khoát nhất.

Cho nên bọn học sinh đối với cô giáp tiếng Anh vừa yêu lại vừa hận.

Nói chung, vẫn là thích yêu hơn, vì suy cho cùng, hầu hết các phụ huynh hay là những người khác luôn dạy các con của họ hãy biết ơn và yêu quý các thầy cô giáo.

“Rốt cuộc cũng tan học rồi.”

Ninh Tại Tại cúi mặt xuống bàn, nè lên mặt bàn một tiếng, bộ dáng như kiểu sắp chết.

Chỉ kém mỗi việc viết hai chữ sắp chết lên mặt.

Thượng thư: Bản nhân đã chết, có việc thì hoá vàng mã.

“Lớp trưởng, cậu còn sống không?”

Bạn bàn trước là người có diện mạo ngoan ngoãn, thích lo lắng và chăm sóc người khác, nhìn thấy dáng vẻ của lớp trưởng như vậy, tiểu cô nương không khỏi lo lắng.

"Không sao, ít nhất vẫn còn sống."

Ninh Tại Tại chậm rì rì mà bò dậy, lấy bình giữ nhiệt trên bàn ra, uống sữa nóng bên trong trong giờ giải lao.

Kể từ khi anh trai thứ ba của cô bé cũng bắt đầu phát triển, cô bé đã bị kích thích, thích uống sữa cốc ngày, thậm trí còn học chơi bóng rổ với bố, nhất định chiều cao sẽ tăng.

Sau nửa năm kiên trì luyện tập kèm với chế độ ăn hợp lý.

Bây giờ chiều cao đã……

Vẫn ngang bằng với chiều cao trung bình ở độ tuổi này.

Thật ra thì chiều cao này cũng không sao, nhưng Ninh Tại Tại trời sinh khung xương nhỏ xinh, cộng thêm thể chất ăn nhiều cũng không mập, trừ bỏ trên má còn có chút nét phì đáng yêu của trẻ con, chỗ khác trên người cũng không có nhiều mỡ.

Dẫn tới việc thoạt nhìn cô bé trông nhỏ hơn nhiều so với những người khác.

Hơn nữa đã từng nhảy cấp, tuổi nhỏ hơn hai ba tuổi so với các bạn cùng lớp, cho nên bị các bạn chung quanh với chức năng phụ trợ làm càng thêm xinh xắn lanh lợi.

Mỗi lần thay phiên nhau trực nhật lớp, đều có một nhóm người cướp việc lau bảng đen của cô bé.

Bởi vì mặc dù đứng lên trên ghế, cũng không thể với lên chỗ cao nhất của bảng đen.

Không thể lau sạch.

Tức giận mà, rõ ràng rõ ràng cô bé đã rất cố gắng lau bảng đen, nhưng chỗ khuất tầm tay, đây không phải là khu vực mà chiều cao hiện tại của cô bé có thể với tới.

Nhưng không sao cả, năm nay cô bé cũng mới mười một tuổi, còn rất nhiều năm nữa mới kết thúc tuổi phát triển, sắp tới vẫn còn nhiều điều nữa.

Ninh Tại Tại cứ tự an ủi bản thân như vậy, càng thêm nỗ lực uống sữa!

Loading...