Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:53:08
Lượt xem: 31
Câu xin lỗi này vừa mới nói ra, giáo sư Lâm liền hơi hơi nhíu mày, cho rằng Tô Hân Nghiên muốn cự tuyệt ý kiến của mình, đáy lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì đứa trẻ có thiên phú hội họa kia lại vô duyên với bà.
Ngay sau đó liền nghe thấy Tô Hân Nghiên tiếp tục nói: “Người mà cô muốn thu đồ đệ là con gái của em, không phải em, em cảm thấy người nên quyết định chuyện này, vẫn nên để con bé tới đưa ra quyết định mới tốt ạ.”
Giáo sư Lâm: “……”
Nếu không phải vì duy trì hình tượng nghiêm nghị của mình trước mặt học sinh, giáo sư Lâm thực sự muốn nói với Tô Hân Nghiêm lần sau nói chuyện đừng có ngừng giữa chừng như vậy dạo người lắm đó.(Bả Giáo sư này đáng yêu nhỉ....)
Tuy nhiên, giáo sư Lâm cũng đồng ý với việc nên để trẻ em tự quyết định chuyện của mình.
“Đúng là nên hỏi ý kiến của bé.”
Lúc Tiểu Tại Tại bị gọi vào phòng còn có chút chưa đã vẫn thèm, bé thật sự rất thích nói chuyện phiếm cùng với ông lão kia
Nhưng vừa nhìn thấy mẹ và một người bà mà bé không quen biết có biểu hiện nghiêm túc trong phòng, bé ngay lập tức đứng thẳng người, sau khi ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, rồi ngồi xuống cái ghế cạnh mẹ và đối diện với người bà kia.
Ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, hai tay để lên đầu gối, dáng ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.
Đối mặt với trẻ con, lại còn là học sinh nhỏ tuổi nhất của mình trong tương lai, giáo sư Lâm tận lực bày ra một bộ dáng ôn hòa, đáng tiếc không thể thành công.
Ngày thường bà nghiêm túc quen rồi, cũng không biết nên cười như thế nào, lúc này muốn cưỡng chế khoác lên mình hình ảnh của một bà lão bình dị gần gũi, sau tất cả chả ra cái gì cả.
Sau vài lần cố gắng hết sức nhưng vẫn không thành công, bà dứt khoát từ bỏ, biến về bộ dáng nguyên bản lúc đầu.
“Cháu tên là Ninh Tại Tại phải không?” Giáo sư Lâm nghiêm túc hỏi.
Tiểu Tại Tại cũng rất nghiêm túc mà đáp lại: “Đúng vậy.”
“Ninh Tại Tại, cháu có nguyện ý làm học sinh của tôi hay không, học vẽ cùng với tôi? Tôi giỏi vẽ và ký họa truyền thống của Trung Quốc. Tôi cũng có thể vẽ một chút tranh sơn dầu và màu nước. Nếu cháu học hỏi từ tôi, tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì khác. Nhưng tôi hứa sẽ dạy cho cháu tất cả những gì tôi đã biết và học được trong đời. "
(Định để xung hô của Giáo sư Lâm là ' ta ' nhưng mà nó kiêu ngạo kiểu gì ấy, thôi để phù hợp với kiểu người nghiêm túc nên sẽ đổi thành ' tôi ' nha.)
Đừng nghe giáo sư Lâm nói chuyện khiêm tốn, nhưng Tô Hân Nghiên biết thành tựu của bà cao như thế nào.
Trước khi thời kỳ đặc biệt bắt đầu, bà đã có địa vị cao trong giới nghệ thuật, và bất kỳ bức tranh nào cũng có thể bán được giá cao trong cuộc đấu giá.
Thậm chí, bà còn nắm trong tay hàng loạt danh hiệu chói lọi như Chủ tịch Hiệp hội Nghệ thuật Quốc gia, Giáo sư Đại học B, Giáo sư danh dự Học viện Mỹ thuật.
(Má đúng là thầy của nữ chính có khác, nó phải ở cái tầm...)
Đáng tiếc là sau khi hỗn loạn bắt đầu, giáo sư Lâm cũng là một trong những người đầu tiên bị cử báo, bà đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn trong khoảng thời gian đó, để rồi sau khi được sửa lại án sai, con người của bà đã thay đổi hẳn.
Bà trở nên nghiêm túc, không thích nói chuyện, cũng không còn thích động bút vẽ nữa.
Ban đầu, Đại học B cực kì tin tưởng đề bà dạy các môn nghệ thuật cho sinh viên, nhưng bà lại nhất quyết muốn dạy Khoa tiếng Trung cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-303.html.]
Đối với hành vi của giáo sư Lâm, trong sinh viên có vài chuyện bàn tán.
Có người nói khả năng tay của bà bị tra tấn nên phế đi, vì thế không thể cầm bút vẽ được nữa, cũng có người nói trước kia bà bị đồ đệ mình yêu quý nhất của mình cử báo nên thương tâm, không muốn dạy vẽ nữa, càng có người……
Dù sao đi nữa, nhiều người vô cùng tiếc nuối khi một bậc thầy nghệ thuật như vậy không còn dạy hội họa nữa.
Tiếc cho bản thân, và cũng cho giáo sư Lâm.
Kết quả hiện tại, giáo sư Lâm lại chủ động muốn đưa lời mời một đứa trẻ tám tuổi làm đồ đệ, thái độ còn khiêm tốn và chân thành.
Như thế sợ bé sẽ không đáp ứng.
“Vì sao ạ?” Tiểu Tại Tại không đồng ý ngay lập tức lời mời của giáo sư Lâm mà ngược lại hỏi: “Trên đời này có rất nhiều người giỏi hơn cháu, cháu không phải là người giỏi nhất.”.
Cho nên vì sao bà lợi hại như vậy, lại chỉ chọn mình bé?
Đừng nghi ngờ, đây là suy nghĩ chân thật nhất của Tiểu Tại Tại vào lúc này.
Giáo sư Lâm cũng trả lời dứt khoát: "Bởi vì cháu có một đôi mắt có thể đọc được lòng người!"
Lời này vừa nói xong, tim của Tiểu Tại Tại và Tô Hân Nghiên đồng thời đều đạp lỡ một nhịp
Hai mẹ con đồng thời nghĩ thầm: Xong rồi, bí mật của mình/ con gái bị bại lộ rồi sao.
May mắn thay, câu nói tiếp theo của giáo sư Lâm đã xua tan sự nghi ngờ của họ.
“Từ những bức tranh cháu vẽ, tôi có thể thấy rằng cháu có thể nắm bắt chính xác tâm trạng và cảm xúc của mỗi người, thậm chí có thể nhìn thấu trái tim người kia tại thời điểm đó từ những chuyển động tinh tế, và tích hợp hoàn hảo 'linh hồn' được cháu vẽ vào trong tranh. Có thể cháu không nhận ra chính điều đó đã làm cho bức tranh của cháu có linh hồn hơn, thật ra cháu đã sớm bén duyên với hội họa, đây là một tài năng bẩm sinh, thậm chí có người có tài năng gấp mười, gấp trăm lần cháu cũng khó có thể đạt được trình độ này, đó là lý do vì sao mà tôi lại chọn chaú."
“
……” Tiểu Tại Tại chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Thật ra bé…… Không hiểu mấy lời này lắm.
Nhưng không sao cả, bé đã có câu trả lời rồi.
“Em chào cô ạ.” Giọng trẻ con lanh lảnh chứa đựng nụ cười hạnh phúc, giáo sư Lâm không khỏi hơi dịu đi sau khi bị nụ cười này lây nhiễm.
“Ừm, buổi tối cô thường không có tiết, về sau khi em ăn xong cơm chiều, liền tới đây học vẽ tranh cùng với cô, học bao lâu thì xem thời gian của em, cuối tuần nếu có rảnh cũng có thể lại đây, cô đều ở nhà.”
Ngay sau khi thu được đồ đệ, giáo sư Lâm nóng lòng bắt đầu sắp xếp kế hoạch giảng dạy cho bé.
Cũng may Tiểu Tại Tại đã sớm có thói quen cuộc sống học tập có kiểm soát và sắp xếp như thế này, nên dù giáo sư Lâm có nói gì, bé cũng ngoan ngoãn gật đầu và xem như đã chấp nhận lịch trình này.
Thấy thế, giáo sư Lâm không khỏi cảm thấy hài lòng hơn với học sinh mới này.
Có thiên phú lại còn chăm chỉ chịu học, đứa nhỏ này trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu.