Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 301

Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:05:16
Lượt xem: 36

Bé vui vẻ mà nhảy xuống xe, trực tiếp phi tới bên người Tiểu Hoa , ôm lấy cô bạn nhỏ!

“Tại Tại!” Gặp lại người bạn nối khố, Tiểu Hoa cũng rất vui vẻ.

Bé đang định ôm Tiểu Tại Tại, nhưng thấy mình vừa mới đào đậu phộng, tay còn khá là dơ, không muốn làm dơ quần áo sạch sẽ trên người Tiểu Tại Tại , nên chỉ để tay ở trên không , không chạm vào Tại Tại.

Tiểu Tại Tại ôm Tiểu Hoa, không chú ý tới điểm này.

“Thôn trưởng.” Bà Ninh con trai cả và cháu trai lần lượt bước xuống xe, mỉm cười chào chào hỏi Thôn trưởng, thuận tiện giới thiệu với bọn họ người con trai cả mà bà vất vả mới tìm thấy được, tiện thể trình bày mục đích lần về quên này của họ.

“Thì ra là vậy, nếu đã tìm được người rồi, cũng nên đưa đi chỗ ông ấy nhìn xem, nói cho ông ấy tin tức tốt này.”

Trần thôn trưởng gật đầu hiểu ý và thúc giục họ nhanh lên.

Bọn họ cũng vội vàng muốn cho ông ấy nhìn thấy con trai cả sau bao năm xa cách.

Bà Ninh vốn cũng chỉ định nửa đường xuống dưới chào hỏi một cái với thôn trưởng mà thôi, hiện giờ đã chào hỏi xong, tự nhiên sẽ phải tiếp tục hành trình hôm nay.

“Bé con, đi thôi nào.” Trước khi lên xe, thấy cháu gái nhỏ còn đang thân mật với Tiểu Hoa, bà Ninh không thể không lên tiếng kêu bé trở về.

“Tới đây!” Tiểu Tại Tại lưu luyến không rời mà tạm biệt cùng Tiểu Hoa, sau đó một lần nữa ngồi lên trên xe.

Xe lại khởi động, lần này trực tiếp đi đến chân núi phía sau nơi chôn cất ông nội Ninh.

Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ cũng không về nhà cũ của Ninh gia trước kia.

“Ông già, ông nhìn một cái, xem hôm nay tôi mang ai đến thăm ông này?”

Trước bia mộ của ông Ninh, bà Ninh nở nụ cười, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai cả, kéo anh về phía chồng để ông ấy có thể nhìn thấy con trai thật rõ.

Con trai cả của bọn họ —— đã trở lại!

“Ba ba, con đã trở về.”

Cố Hành đứng trước phần mộ của ba ba, biểu tình có chút đau thương.

Bóng dáng vĩ ngạn trong trí nhớ trước kia, chung quy vẫn đang ở trước mắt anh, chân thật mà biến thành một tấm bia mộ lạnh lẽo.

Bia một lạnh lẽo không thể hiểu được nỗi đau của người ở lại.

Nó chỉ lặng lẽ đứng ở đó, lặng lẽ nhìn những người trước mặt.

Cho đến khi những cảm xúc buồn đâu dần dần nguôi ngoai, dìu nhau rời khỏi đây, thì vẫn như cũ không chút thay đổi.

Không, vẫn có một chút.

Bụi tích tụ từ gió và nắng đã được làm sạch.

Phảng phất như một lời cảm ơn, một tia gió từ xa thổi qua, lướt qua bia mộ, và cũng lướt qua những con người đang dần rời xa.

Ngọn tóc bị gió thổi bay, như đang bị một bàn tay vô hình dịu dàng xoa.

Tiểu Tại Tại theo bản năng che đầu lại, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại không thấy một cái gì cả.

“Bé con, nhanh chân đi, chúng ta còn phải trở về trấn nữa đó.”

Bà nội Ninh và những người khác đã đi đến phía dưới, khi nhìn lại, họ thấy Tiểu Tại Tại không đi theo, vội vàng gọi bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-301.html.]

“Tới đây.” Tiểu Tại Tại bỏ luôn cảm xúc khó tả vừa mới dâng lên ra sau đầu, bước đi nhanh chóng, khi đi ngang qua Ninh Hiên, cậu đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái.

“Em cẩn thận một chút, trong chốc lát té ngã mà khóc thì anh không dỗ đâu.”

“Nếu mà em sắp ngã, anh ba sẽ nhanh chóng giữ em lại.” Tiểu Tại Tại còn lâu mới tin mấy câu ‘ uy h.i.ế.p ’ của anh ba.

Ninh Hiên bị em gái làm nghẹn họng, phát hiện chính mình vô pháp phản bác lại lời nói của em gái, chỉ có thể giận dỗi không nói câu nào nữa.

Nhưng cậu không kiên trì được bao lâu, trong chốc lát, lại ríu rít nói chuyện với em gái.

Bà nội Ninh và những người khác bởi vì khởi hành từ sáng sớm, sau khi bái tế ông nội Ninh xong, họ trở về thị trấn, lúc này mới hơn mười một giờ trưa.

Một lúc sau đã đến giờ ăn trưa, họ quyết định ăn trưa sớm hôm nay và đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Buổi chiều, bà Ninh cùng cháu trai cháu gái ở lại trong kí túc xá của nhà máy nghỉ ngơi.

Mà Cố Hành lại muốn đi khảo sát kinh tế thị trường nơi đây một chút, nhìn xem có thể tìm kiếm được hạng mục vừa ý nào không, liền mang theo trợ lý tiên sinh đi.

Tiểu Tại Tại tuy ở nhà nhưng không nhàn rỗi.

Bé đang ngồi cạnh bàn trong phòng khách, trải một tờ giấy vẽ, dùng bút vẽ cẩn thận.

Bức tranh tuy mới chỉ được hoàn thành một nửa nhưng cũng đã cho thấy cảnh tấp nập người ra vào sân bay.

Hình ảnh này thật ra cũng không có gì đặc biệt, ai đã từng đi máy bay đều có thể nhìn thấy, nhưng nếu ai đó quan sát kỹ sẽ thấy phong thái của từng người bên trong đều đã được vẽ lại một cách chính xác, và các đường nét đơn giản với một vài nét vẽ được miêu tả sinh động trên một mảnh giấy vẽ nhỏ.

Thậm chí trong một góc của bức tranh, còn đang vẽ một người có bộ dáng lấm la lấm lép như ăn trộm.

Nhìn qua có vẻ dáng vẻ của người này bình thường nhưng nếu nhìn kĩ lại thì quả thực hắn đang làm một chuyện mờ ám nào đó.

Đương nhiên, tên trộm này sau khi Tại Tại nhắc nhở ba ba, đã bị ba bé bắt đi giao cho nhân viên an ninh ở sân bay.

“Em đang vẽ gì thế?” Ninh Hiên đang cầm một cây gậy đi qua phòng khách, tò mò quay đầu nhìn lướt qua.

Cậu đang hỏi em gái vẽ gì thế, nhưng Tiểu Tại Tại lại hiểu lầm, cho rằng anh trai đang hỏi vì sao bản thân lại vẽ tranh, liền đáp: “Vẽ bài tập vẽ mẹ giao.”

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào.

Tô Hân Nghiên cứ cách một đoạn thời gian sẽ giao cho con gái vẽ một bức tranh coi như là bài tập, yêu cầu bé giao một bức tranh theo chủ đề cụ thể, sau đó mang đi cất vài ngày rồi mang về cho con gái.

Và thường những bức tranh được trả lại sẽ kèm theo một tờ giấy vẽ khác.

Trên giấy vẽ không có một chữ nào, có vẻ như chỉ là một bức tranh chép đơn giản lại tranh của Tiểu Tại Tại, nếu không nhìn một cách cẩn thận, hai bức họa thoạt nhìn cơ bản giống nhau y như đúc.

Nhưng người biết vẽ có thể thấy những người chép tranh rõ ràng là có tay nghề cao hơn.

Thay vì nói rằng bên kia đang sao chép tranh của Tiểu Tại Tại họa, còn không bằng nói người đó đang chỉ dạy bé, chỉ ra một số lỗi sai nhỏ của bé để bé sửa lại.

Dưới sự hướng dẫn thầm lặng của người bên kia, kỹ năng vẽ tranh của Tiểu Tại Tại đã cải thiện đáng kể.

Tuy rằng chưa thể đạt đến trình độ cực mạnh đó, nhưng dù sao thì bé cũng chỉ mới học vẽ được ba năm, hiện tại cũng chỉ có thể coi là đã nhập học.

Nhưng so với các bạn cùng trang lứa, kể cả những người hơn bé mười tuổi, thì bé chắc chắn là người xuất sắc cả về kỹ năng hội họa và tư chất của mình.

Hay nói một cách khác, trong hội họa, Tiểu Tại Tại tuyệt đối có thiên phú.

Tài năng này không chỉ dựa vào đọc Tâm thuật, còn có cả thiên phú của bé nữa.

Loading...