Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:04:05
Lượt xem: 38
Tuy nói kỹ thuật viên này vô tội, chỉ là không cẩn thận bị ảnh hưởng, nhưng vấn đề này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nếu làm sai, đất nước sẽ phải đối mặt với tổn thất to lớn.
Cho nên dù vô tội hay không, nếu không mau chóng giải quyết mọi chuyện, hậu quả sẽ khó có thể đoán trước.
Người là bản thân tự mình mang ra tới, Ninh Viễn Hàng tự nhiên không thể trơ mắt mà nhìn người này xảy ra chuyện được.
Cho nên ngay sau khi anh nhận được tin, liền đi đến hiện trường xử lý.
Thủ đoạn xử lý của anh khá đơn giản và thô bạo, lại trực tiếp hữu hiệu.
Đó là để bắt con chuột suýt làm lộ bí mật, để chứng minh rằng kỹ thuật viên trong xưởng máy móc của họ thực sự không liên quan gì đến vấn đề này.
Dư lại, tự nhiên sẽ có người khác đi giải quyết.
Mặc dù sự việc này trôi qua mà không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng Ninh Viễn Hàng cũng bởi vậy mà bỏ lỡ lời hứa với con gái.
Anh không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ trong lòng n.g.ự.c đang ngủ say , thấp giọng nói một câu: “Rất xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Ninh Viễn Hàng: “!”
Sau khi kinh ngạc xong, anh mới phát hiện không biết con gái đã tỉnh dậy từ khi nào, lúc này đang mở một cắp mắt long lanh to tròn nhìn anh, còn vươn ngón út ra trước mặt anh.
“Lần này bỏ qua, do ba ba đang có chuyện cần phải làm, Tại Tại sẽ tha thứ cho ba ba một lần, nhưng lần sau ba ba phải nhớ nhất định đến đón con nha.”
“Được, ba ba ngóe tay với Tại Tại.”
Ninh Viễn Hàng không thể biết cảm giác của mình vào lúc này, nhưng anh rất xúc động trước hành động của con gái của mình.
Sau khi hai cha con thỏa thuận lại hòa giải như cũ.
Tô Hân Nghiên lo lắng con gái sẽ có chút giận dỗi, nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên: “Có phải anh hứa hẹn thêm với con bé rất nhiều điều nữa không vậy?”
Bằng không sao anh lại có thể dỗ dành để tiểu gia hỏa tha thứ nhanh như vậy?
“Mới không phải đâu, con gái rượu của ba rất ngoan, bé không hề muốn cái gì, biết ba ba bé rất vất vả, chủ động tha thứ cho anh.”
Vẻ mặt của Ninh Viễn Hàng lộ ra một loại kiêu ngạo và phô trương.
Tô Hân Nghiên: “……”
Ngứa tay .
Phát hiện biểu tình của vợ có chút nguy hiểm, anh vội vàng chuyển chủ đề: “Khi nào thì em đi làm, đến lúc đó em định đi như thế nào? Trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, có cảm thấy thiếu không đủ không?”
“Em ngồi xe buýt đi làm, Ở đây có một tuyến chạy thẳng. Xe buýt chạy cứ 15 phút một chuyến, đi làm cũng tiện hơn." Tô Hân Nghiên nói.
Một chiếc xe đạp mất hơn trăm đồng, còn phải có phiếu xe đạp.
Nhưng tiền lương kỳ thực tập của cô chỉ có 16 đồng 30 mao, sau hai tháng làm việc vất vả cũng không đủ mua nửa chiếc xe đạp, tuy nhà cô có tiền nhưng cũng không phải tiêu xài hoang phí như vậy.
Đương nhiên, Tô Hân Nghiên hiểu sau khi mua xe đạp, cũng không chỉ dùng trong hai tháng nghỉ hè này, về sau còn có thể tiếp tục dùng trong nhiều năm, so với số tiền bỏ ra cũng không lỗ.
Nhưng cô lại có dã tâm lớn hơn cơ.
Cuối năm nay thổi bùng xu thế cải cách và mở cửa, kinh tế quốc dân bắt đầu cất cánh, rồi dấn thân vào con đường thịnh vượng, cô nhất định phải nắm bắt được ngọn gió cổ đông này và làm cho nhà mình trở nên giàu có hơn.
Chờ thêm mấy năm nữa, có lẽ có thể trực tiếp mua cho trong nhà một chiếc ô tô.
Đến lúc đó, việc gì phải dùng xe đạp nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-297.html.]
Ninh Viễn Hàng không biết tính toán của vợ, nhưng nếu người quản tiền không thích mua, anh cũng không nói thêm cái gì.
Nhưng có một chuyện phải nói trước với vợ.
“Khả năng anh phải trở về xưởng máy móc trong trấn một chuyến.”
Tô Hân Nghiên: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là việc phải đưa một vị kĩ thuật viên trở về, thuận tiện xử lý một vài chuyện bên đó, còn phải giúp nhà máy và xưởng máy móc ở thủ đô bên này làm hiệp nghị hợp tác lâu dài mới được.”
Ninh Viễn Hàng nhẹ giọng nói, nhưng Tô Hân Nghiên lại kinh ngạc chồng cô lại lặng lẽ mà làm nhiều chuyện như vậy.
Nhưng cô không hiểu gì về công việc của anh nên cũng không hỏi quá nhiều, chỉ nói: “Vừa lúc, mẹ muốn đưa anh cả trở về Trần gia thôn thăm ba ba, anh đi hỏi khi nào thì bọn họ trở về, thử xem có thể đi cùng không, tiện đường làm bạn đồng hành, lại lôi thêm con gái và con trai nhỏ của anh đi cùng đi, hè đến không có ai ở nhà trông hai tiểu quỷ này đâu.”
Thật ra Ninh Hiên đã mười hai tuổi, có khả năng tự chăm sóc cơ bản, cho dù ngày thường không có ai ở nhà, cậu cũng có thể tự chăm sóc bản thân.
Cho nên để cậu một mình ở nhà cũng không sao.
Nhưng Tô Hân Nghiên lại nghĩ, nếu để con trai nhỏ ở nhà một mình thì quá cô đơn.
Mỗi ngày cô đều phải đi làm, thằng cả thì đã mua xong vé, hơn hai ngày nữa là phải đi Quảng Thành, mà thằng hai hiện tại đi theo giáo sư ở trường học, mỗi ngày đều chìm đắm trong mênh m.ô.n.g vô vàn kiến thức, trầm mê với học tập, căn bản không rảnh chơi với em trai.
Cho nên không bằng để Ninh Hiên đi theo ba ba và bà nội cùng bác cả về quê, ít nhất trên đường còn có em gái làm bạn?
Tiểu Tại Tại còn quá nhỏ nên phải để người lớn chăm sóc.
Vợ đã phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy rồi, Ninh Viễn Hàng tự nhiên cũng không có đạo lý không đáp ứng.
Anh gật đầu nói: “Được, chốc nữa anh sẽ thương lượng với anh cả.”
Bà Ninh thì thật ra mặc kệ chuyện này, về mấy chuyện chuẩn bị cho chuyến đi, vẫn nên để hai anh em bọn họ an bài.
*
Buổi tối, trong phòng của Ninh Hàn.
“Cốc cốc cốc……” Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Ninh Hàn đang ở trong phòng làm mô hình, nghe thấy tiếng đập cửa, lập tức nói: “Mời vào, cửa không khóa.”
Cửa phòng đóng chặt được mở ra, anh quay đầu vừa thấy, có chút kinh ngạc: “Mẹ?”
“Ừm, còn đang làm mô hình hửm.”
Tô Hân Nghiên liếc nhìn mô hình bán thành phẩm của con trai trên bàn, đã có thể nhìn thấy bản nhỏ của Tiểu Dương lâu của bọn họ.
Mô hình thu nhỏ này được làm rất đẹp và rất tinh tế, là Ninh Hàn rảnh rỗi không có việc gì, nên làm riêng tặng cho em gái.
Bởi vì lần trước Tiểu Tại Tại biết anh cả sẽ làm mô hình nhà cửa, vẫn luôn làm nũng muốn anh cả làm cho bé một cái, bé muốn nhà cho búp bê của bé.
“Đúng vậy.” Ninh Hàn nhìn mô hình bán thành phẩm trước mắt, tiếc nuối mà thở dài: “Trước kia con vẫn chưa làm xong, chỉ có thể chờ lúc về lại làm tiếp.”
Làm mô hình không khó, nhưng nếu muốn làm y như thật, phải xử lý rất nhiều chi tiết nhỏ, cho nên rất tốn thời gian.
“Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, không cần phải chiều em gái con quá.”
Tô Hân Nghiên từ trong túi lấy ra một phong thư thật dày, giao cho con trai lớn.
Bên trong là 500 đồng.
Không đợi con trai cự tuyệt, cô cường ngạnh nhét vào trong tay anh: “Cầm đi, đây là mẹ con ngầm tài trợ cho con, tục ngữ nói đến đúng, nghèo gia phú lộ, ở bên ngoài, trên người dù sao cũng phải có chút tiền mới có thể an tâm được, còn có con phải nhớ rõ, không được để tiền ở cùng một chỗ, con có thể để ở đế giày này, túi trong, chỗ nào cũng có thể giấu được, trước khi làm một chuyện gì đó, phải biết tìm cho mình một đường lui biết chưa?”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”