Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:44:48
Lượt xem: 34
Gần đây, anh cảm thấy việc học đồng thời hai chuyên ngành không còn là một thách thức nữa và anh dự định sẽ tiếp tục học thêm một khóa máy tính nữa.
Ninh Hàng nhìn ra tương lai nhất định là thiên hạ của thời đại số liệu hóa, không chỉ có nhiều công trình nghiên cứu khoa học cần sử dụng những công nghệ như vậy, mà trong mọi khía cạnh cuộc sống của con người trong tương lai, nó nhất định không thể tách rời sự hiện diện của nó.
(Tạm gọi Hàng tiên tri...)
Cho nên việc tìm hiểu trước những kiến thức nâng cao liên quan đến máy tính là vô cùng cần thiết.
Bất tri bất giác, suy nghĩ của Ninh Hàng lại trôi về phía việc học của mình, cho đến khi một tiểu gia hỏa nhỏ lao về phía mình như một viên đạn đại bác, anh lập tức tỉnh táo lại và nhanh chóng ...
Lùi lại một bước, ổn định tấm dưới và chắc chắn bắt lấy tiểu gia hỏa đang nhảy.
“Anh hai anh hai, anh đã về rồi!”
Tiểu Tại Tại vòng cổ anh hai hưng phấn kêu to.
Xem bé đối với anh hai bé thân thiết như vậy, Ninh Hàn không khỏi chua nói: “Anh cao hơn mét tám như thế này, đứng lù lù ở đây sao Tại Tại lại không thấy anh?”
Dở.
Tiểu Tại Tại thầm nói trong lòng.
Bé quan tâm chăm sóc nghênh đón anh hai nên quên mất anh cả, chuyện này phiền rồi đây.
Nhưng còn may, ‘ hải vương ’ Tiểu Tại Tại sớm đã tập thành thói quen ứng phó lại trường hợp cỏn con này.
Bé nới lỏng cổ anh hai, quay người vươn tay về phía anh cả, đôi mắt blinh blinh(?) nhìn về phiá anh cả cầu ôm: "Anh cả ôm."
Manh vật nhỏ đã chủ động cầu ôm, Ninh Hàn sao có thể cự tuyệt được?
Lập tức liền quên mất một khắc trước bản thân còn đang ghen, vui sướng tiến lên bế em gái lên, còn chơi với bé tung bé lên xoay hai vòng.
Lấy anh làm điểm tựa, ôm em gái tại chỗ nhanh chóng xoay tròn, như chơi đu quay phiên bản chạy bằng cơm.
“Ha ha ha ha……”
Tiểu Tại Tại rất thích những trò chơi kích thích nhỏ này, trong nhất thời, toàn bộ phòng khách đều tràn ngập tiếng cười giòn giã của trẻ con.
Biết hôm nay hai đứa cháu trai lớn sẽ về nhà, Cố Hành cố ý đi theo em trai cùng nhau trở về.
Còn chưa vào nhà, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ của cháu gái nhỏ, trên mặt hai đại nam nhân đồng thời lộ ra ý cười, trong lúc nhất thời đều không muốn đi vào quấy rầy bọn họ.
Cố Hành: “Xem ra bọn họ chơi thật sự rất vui.”
Ninh Viễn Hàng: “Đúng vậy.”
Nhưng hai anh em cũng không đợi lâu ngoài cửa, nhanh chóng đi vào.
Hai người đều là nhân trung long phượng, đi đến chỗ nào đều có thể dẫn sự chú ý của người ta, lúc này vừa vào cửa, lập tức liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-289.html.]
Đặc biệt là bà Ninh.
Nhìn thấy con trai lớn đã trở lại, vui mừng nhất chính là bà.
“Sao hôm nay con về nhà lại không báo trước với mẹ một tiếng, để mẹ còn biết đường đi mua chút đồ về nấu cho con một bữa.”
Bà Ninh oán trách mà liếc mắt nhìn con trai lớn một cái.
“Không phải con muốn cho mẹ một kinh hỉ sao?”
Ngày thường Cố Hành không có ong bướm bên ngoài, nhưng khi trở về nhà lại có thể dỗ dành mẹ một cách quen thuộc,
Quả nhiên, bà Ninh đã bị dăm ba câu của anh dỗ dành, mặt cười tươi như hoa.
“Không có việc gì không có việc gì, hôm nay Hân Nghiên trở về vừa lúc đi Cung Tiêu Xã mua một miếng thịt bò to trở về, chúng ta đêm nay làm lẩu ăn!”
Tô Hân Nghiên về trước tới một bước đã ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu để làm một bữa lẩu, nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng người, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh cả cũng đã trở lại, liền mở tủ lạnh ra, cầm ra một miếng thịt dê.
Lẩu có thịt bò, tự nhiên cũng không thể thiếu được thịt dê.
Trong nhà có một đống nam nhân, hơn nữa Tiểu Tại Tại lại là một động vật ăn thịt với lượng ăn không nhỏ, lượng thịt chuẩn bị này cũng không thể thiếu được.
Kỹ thuật dùng d.a.o của Tô Hân Nghiên không tồi, nên thái thị cũng khá nhanh.
Hai cân thịt dê và hơn ba cân thịt bò, đều được cô thái thành từng lát mỏng, cho vào nhiều đĩa.
Chưa hết, cô lấy ra thêm hai kg thịt ba chỉ thái thành từng lát, cùng với các loại rau củ, đậu phụ, mì, ...., đặt một bàn đầy ắp, ước chừng số này cũng đã đủ ăn, nên cô dừng lại.
Trong nồi, để phục vụ cho khẩu vị của mọi người, Tô Hân Nghiên chuẩn bị hai loại nước lẩu, hương cay cùng canh nấm.
Nồi này là cô cố ý nhờ người làm ra, là nồi lẩu uyên ương.
Dù sao người một nhà ăn là vậy là đủ rồi.
Mắt thấy nồi nước lẩu đã sôi ùng ục, cô liền giương giọng kêu gọi: “Ăn cơm!”
“Ăn cơm ăn cơm!”
Nghe thấy đã có thể ăn cơm, Tiểu Tại Tại là người thứ nhất vọt vào, sau đó đã bị Tô Hân Nghiên đuổi ra: “Rửa tay đi, không rửa tay thì chưa được ngồi vào bàn.”
“A……” Xám xịt mà đi rửa tay.
“Anh giúp em làm nước chấm.” Ninh Viễn Hàng đã sớm rửa xong tay, ở trong phòng bếp giúp vợ chuẩn bị bát đũa và nước chấm.
“Cái này thì làm như thế nào?”
Cố Hành cũng đã rửa xong tay ghé vào bên người em trai, tò mò mà nhìn động tác của em trai.
Đây là lần đầu tiên anh ăn lẩu, nên tất nhiên mấy việc như pha nước chấm anh không biết.
“Làm theo khẩu vị của anh, anh muốn ăn tương như thế nào, thì pha chế.” Ninh Viễn Hàng một bên điều chế nước chấm một bên nói