Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:43:53
Lượt xem: 36
“Viễn Hàng còn hai đứa nhỏ, chỉ là bọn nhỏ đều đang đi học, chưa trở về, lần tới nếu có cơ hội lại mang con đi gặp mặt.” Bà Ninh vỗ vỗ tay của con trai cả, giải thích nói.
“Không có việc gì, việc học quan trọng, chờ lần sau con tới sẽ mời bọn nhỏ đi ăn cơm.”
Cố Hành cũng không để ý.
Anh tới đột nhiên, nói thật, có thể nhìn thấy nhiều người thân như vậy cũng là một chuyện ngoài ý muốn.
“Vậy mọi người cứ nói chuyện, con đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn, cũng khá trễ rồi, hẳn mọi người cũng đã đói rồi.” Nhìn ra mẹ chồng và anh chồng đang có chuyện muốn nói, Tô Hân Nghiên rất thức thời mà đứng dậy, tìm cái lấy cớ rời đi.
“Con đi hỗ trợ.” Vợ có thể nhìn ra sự tình, Ninh Viễn Hàng tự nhiên cũng không ngốc đến nhìn không ra, anh cũng theo sát vào phòng bếp.
Trợ lý tiên sinh ở Ninh gia vào thời điểm mọi người đang giới thiệu với nhau, đã ra ngoài bên ngoài dừng xe, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa trở về.
“Cháu lên lầu làm bài tập đây.”
Ba mẹ đều rời đi, Ninh Hiên cũng không muốn ở lại đối mặt với người bác cả rất giống đại ma vương nhà mình, dứt khoát lưu loát tìm cái lấy cớ rời đi.
Chỉ có Tiểu Tại Tại, bởi vì còn đang được bác cả ôm vào trong ngực, hai chỉ chân nhỏ đang ở trên không, căn bản không thể ngồi chạy.
Bé cũng ngây thơ mờ mịt, không biết bản thân đã thành cái bóng đèn.
Nhưng hai mẹ con ai bà Ninh và Cố Hành đều sẽ không để ý sự tồn tại của bé là được.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói.”
Cố Hành chần chờ, cảm thấy chuyện này vẫn nên nói sớm mới tốt.
“Chuyện gì, con nói đi.” Bà Ninh ôn hòa mà nhìn con trai cả mãi mới tìm lại được.
“Hiện tại con theo họ của cha nuôi là họ Cố, tên là Cố Hành, hơn nữa về sau cũng sẽ không lại sửa tên.”
Ý tứ này là, anh không hề mang họ Ninh.
Bà Ninh nghe vậy ngây người, lúc này mới phát hiện, từ sau khi hai mẹ con gặp lại, bà xác thật không dò hỏi tên hiện tại của con trai, còn tưởng rằng anh vẫn như cũ tiếp tục sử dụng tên trước kia, nguyên lai đã sửa lại a.
Đáy lòng có chút cảm xúc không nói nên lời tư vị, nhưng cũng không khó chịu.
“Cha nuôi của con đối với con có ân, để con theo họ của ông ấy cũng được, chỉ cần con vẫn là con trai mẹ là được rồi.”
Bà rất nhanh liền nghĩ thông suốt.
Một cái tên mà thôi, chỉ cần con trai lớn có thể trở về, chuyện khác cái gì đều không quan trọng.
Tuy rằng biết mẹ sẽ tiếp thu mình sửa tên đổi họ, nhưng không nghĩ tới bà có thể tiếp thu đến nhanh như vậy.
Cố Hành ngây người một lúc, trong lòng cảm động.
Anh biết, mẹ chỉ là bởi vì yêu thương bản thân anh, mới nguyện ý bao dung anh tùy tâm tùy hứng.
“Con còn chuyên gì muốn nói nữa không?” Bà Ninh dò hỏi con trai lớn.
Cố Hành: “Đã không có.”
Đó là điều duy nhất khiến anh nghĩ rằng anh nên nói với mẹ.
“Vậy được rồi.” Bà Ninh gật đầu, nói: “Đến lượt mẹ hỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-286.html.]
Cố Hành:???
Không đợi con trai lớn phản ứng lại , bà Ninh đã lấy ra tư thế dò hỏi chuyện của mấy bà mấy cô trong thôn trước kia, tốc độ câu hỏi nhanh như pháo đạn.
“Con có kết hôn không? Vợ như thế nào? Sinh mấy cái đứa rồi? Nam hay nữ? Con cái bao lớn rồi? Còn đi học không? Hay đi làm rồi? Đã cho con ôm cháu chưa? Cháu có mấy cái? Bao nhiêu tuổi?……”
“……”
Cố Hành bị mấy câu hỏi như pháo đạn của mẹ ruột oanh tác, qua hồi lâu, anh mới trừu trừu khóe miệng, bất đắc dĩ mà kêu to: “Mẹ!”
Bà Ninh im lặng, dùng một đôi chờ mong ánh mắt nhìn chăm chú vào con trai lớn.
Cố Hành: “Con……”
Bà Ninh: “Hửm?” Chờ mong.
“Con không kết hôn, cũng không có con cái, càng không thể có cháu.” Anh bất đắc dĩ mà nói ra một cái đáp án có thể sẽ làm mẹ thất vọng.
“Con đã hơn bốn mươi gần năm mươi rồi, còn độc thân?” Bà Ninh không thể tin tưởng hỏi.
Cố Hành: “…… Ừm.”
Cố Hành vốn dĩ cảm thấy chuyện mình đã 46 tuổi rồi còn độc thân cũng không có cảm xúc gì , lúc này tự nhiên bị mẹ chất vấn, lại đột nhiên có một loại nhàn nhạt không dễ chịu.
Phảng phất ở phương diện nào đó bị thua.
Đối lập với em trai, nhỏ hơn anh bảy tuổi, cũng đã là là cha của ba đứa con, xác thật là anh thua.
Dù vậy, Cố Hành cũng hoàn toàn không muốn vì này thay đổi chính mình sinh hoạt hiện trạng.
Nhưng anh lại cảm thấy vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Mỗi ngày bận về việc công tác, lúc rảnh rỗi sẽ đi tụ tập với mấy anh em tốt, hiện tại còn có thể nhiều vui đùa bên người thân, có một nữa hay con cháu gì đó cũng không có ảnh hưởng lớn tới anh.
Cố Hành suy nghĩ như vậy, cũng thẳng thắn nêu ra với mẹ.
Anh không nghĩ rằng anh cần phải che giấu suy nghĩ của mình với người thân của mình.
Nói cách khác, dù có giấu hay không thì anh ấy cũng sẽ không thay đổi vì thái độ của gia đình mình, nên dù có giấu hay không cũng không quan trọng.
Dù chỉ mới đoàn tụ chưa được bao lâu, bà Ninh đã có thể thấy được rằng người con trai lớn của bà, người đã xa cách bà nhiều năm, là một người cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát.
Cho nên bà cũng không trông cậy vào bản thân có thể duy trì thay đổi được suy nghĩ của con trai.
“Con đều đã lớn như vậy, mẹ cũng quản không được con, cuộc sống của con là do con trải qua, con vui vẻ là được.”
Dù sao trong nhà và đã có bốn đứa cháu, không lo không có chắt ôm.
“Cảm ơn.”
Cố Hành lại một lần cảm ơn mẹ vì đã thấu hiểu bản thân.
Hai mẹ con lại nói một vài chuyện riêng tư nữa, chủ yếu cũng là bà Ninh quan tâm cuộc sống trước kia của con trai lớn, mà Cố Hành quan tâm tình trạng thân thể của mẹ linh tinh.
Tiểu Tại Tại nghe thấy nhàm chán, mà bác cả ôm khá thoải mái, hơn nữa hôm nay trường học bé tổ chức đại hội thể thao, chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi một ngày, dần dần mà bắt đầu mệt rã rời.
Chờ khi Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng kêu ăn cơm, liền phát hiện con gái nhà mình không biết khi nào, nghiêng đầu ngã xuống trong lòng n.g.ự.c bác cả đang ngủ ngon lành, trên người còn cái một cái áo khoác tây trang.
Là Cố Hành sợ bé bị cảm lạnh, nên đắp lên.