Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:42:32
Lượt xem: 33

Hơn nữa khoảng thời gian trước Cố tiên sinh luôn luôn đi không điểm đến ở một nơi nào, dường như đang tìm kiếm một cái gì đó không rõ...

Sự thật dường như sắp lộ diện.

Bên trong một bầu không khí yên tĩnh, hai anh em nhìn như không hề giao lưu, trên thực tế đều đang đánh giá đối phương một cách mờ mịt.

Ánh mắt của Cố Hành thu hồi sau khi nhìn kỹ từ đỉnh đầu đến dưới chân Ninh Viễn Hàng, dừng ở khuôn mặt lạnh lùng có vài phần quen thuộc kia.

Trên thực tế, khuôn mặt trưởng thành này rất xa lạ với anh.

Rốt cuộc nếu suy đoán của anh trở thành sự thật, anh chỉ gặp qua khuôn mặt khi còn nhỏ của đối phương.

Nhưng mà khi cách gần ba mươi năm, biến hóa của đối phương khẳng định lớn đến mức anh không thể nhận ra.

Huống chi, anh cũng đã sớm đã quên đi bé trai trong trí nhớ kia rồi, đã từng giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh, mềm mại mà kêu anh trai.

Cố Hành suy nghĩ như vậy, Ninh Viễn Hàng làm sao không phải?

Năm đó anh còn quá nhỏ, nếu không phải mẹ thường xuyên nhắc mãi, anh căn bản không thể nhớ được thì ra bản thân còn một người anh cả, nhiều năm trước ấn tượng duy nhất của anh đối với người anh trai này là rất giống ba ba.

Mà ấn tượng này anh lại biết được từ trong miệng của mẹ.

Suy đoán của hai người về thân thế của nhau đã được kết luận, nhưng vì một chút không chắc chắn, họ vẫn còn có chút cố kị không dám nói ra.

Trong không khí tràn ngập ra một tia xấu hổ.

Mắt thấy xe sắp đến nói mình ở, Cố Hành mới cảm thấy không thể cứ như vậy được, là thật hay là giả, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng minh bạch mới được.

Chỉ là chưa đợi anh mở miệng, Ninh Viễn Hàng lại là người đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này trước: “Gần đây người luôn lái xe ở phụ cận khu Tiểu Dương lâu là ngài sao?”

“Tôi cũng không đi quanh ở phụ cận nhà cậu, tôi chỉ là có một sự quen thuộc với khu đất đó mà thôi, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc tôi muốn đi nào.”

Cố Hành theo bản năng tiếp lời.

Dứt lời, hai người lại lần nữa lâm vào một bầu không khí tĩnh lặng.

Lái xe trong bầu không khí này, trợ lý tiên sinh nếu không phải nhớ thương tiền lương của Cố tiên sinh thật sự quá nhiều, thật sự rất muốn nhảy xuống xe chạy trốn.

Cũng may, lúc này đây, bọn họ không lại không yên tĩnh lâu.

“Muốn vào nhà của tôi ngồi một lúc không?” Ninh Viễn Hàng chủ động phát ra lời mời.

“Nếu ngài thật sự là…… thôi, hẳn mẹ sẽ rất vui, hơn nữa mặc kệ có phải hay không, ngài nên tự đi một chuyến, mới có thể xác nhận được chân tướng.”

“Được.” Cố Hành không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Mơ hồ, có thể nghe thấy một chút khẩn trương trong giọng nói trầm ấm của Cố Hành.

Bởi vì đang nghe thấy người nam nhân bên cạnh nhắc tới một từ "mẹ", anh chợt nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trong giấc mơ.

Anh muốn trông thấy người ấy!

Từ khi nhìn thấy Ninh Viễn Hàng, liền không thể bình tĩnh trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-282.html.]

“Thay đổi tuyến đường, chúng ta đi……”

Cố Hành nhìn về phía Ninh Viễn Hàng, Ninh Viễn Hàng thuần thục báo ra địa chỉ nhà bọn họ.

Nhận được mệnh lệnh, trợ lý tiên sinh lập tức đảo quanh tay lái.

Chiếc xe ô tô màu đen sắp đến nơi đã rẽ vào một khúc cua rồi lái thẳng về phía nơi mà nó phải đi vài vòng mỗi ngày.

*

“Mệt……”

Tiểu Tại Tại dựa cái đầu nhỏ đầy mồ hôi của mình vào lưng anh ba của bé để bớt đi sự mệt mỏi.

Cảm thấy lưng mình bị một thân mồ hôi của em gái làm ướt hết, Ninh Hiên lại ghét bỏ thêm cả bất đắc dĩ.

“Ai kêu em báo danh hạng mục chạy bộ làm gì? Chạy khiến cho cả người đầy mồ hôi không nói, còn mệt thành như vậy, chả nhẽ không biết chọn một cái hạng mục nào nhẹ nhàng hơn à? Giống nhảy xa, trực tiếp một nhảy là xong việc.”

Tiểu Tại Tại không phục mà phản bác.

“Làm gì có chuyện chạy bộ sai? Chạy mất mấy trăm mét chả nhẽ em lại mệt thành như vậy, chủ yếu tại em là lớp trưởng, phải lấy nước cổ vũ cho các bạn trong lớp, còn phải viết bản thảo khích lệ tuyên dương, mấy chuyện này nữa mới làm em mệt như vậy chứ.”

“Em còn biết à, vậy làm ít đi chút, cũng không ai nói em cái gì.”

“Không được, ba ba nói: Phải có trách nhiệm với tập thể. Nếu em lên làm lớp trưởng, phải có trách nhiệm với cả lớp!”

“Được đi, em vui vẻ là được.”

Nghe ra thanh âm của em gái đã thấm mệt, Ninh Hiên săn sóc không hề cùng bé đấu võ mồm nữa.

Hai anh em cùng nhau về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen rất quen thuộc đậu trước cửa nhà.

Ninh Hiên không khỏi cảnh giác.

Cậu thả em gái tại một chỗ xa hơn, dặn dò em gái: “Em ở chỗ này chờ, anh đi xem tình huống như thế nào.”

【Chiếc xe này đã xuất hiện gần nhà mình rất nhiều lần rồi. Quá đáng ngờ. Giờ đây nó đậu ngay trước cửa nhà mình. Cũng không biết chủ nhân của chiếc xe bên trong muốn làm gì. Bà nội vẫn ở nhà một mình. Mình phải vào bảo vệ bà nội. ! 】

Nhìn thấu tâm tư của anh trai, Tiểu Tại Tại làm sao dám ngồi đây để anh trai vào mạo hiểm một mình,

Hơn nữa bé cũng phải đi bảo vệ bà nội!

Nhìn thấy anh trai đã chạy xa, Tiểu Tại Tại vội lanh lẹ bò trừ trên ghế xuống dưới, sau đó chạy chậm đuổi theo đi.

"Anh ba từ từ đã, ai, ai da!”

Chỉ lo đuổi theo anh trai, Tiểu Tại Tại không thấy rõ đường, một đầu đã đ.â.m vào một bờ ngực vững trãi, làm cho cái mũi nhỏ đau, mắt lập tức rơm rớm nước mắt.

“Tiểu cô nương, cháu không sao chứ?”

Cố Hành cũng không dự đoán được bản thân vừa mới xuống xe, đã bị một bé gái lỗ mãn đ.â.m vào.

Bởi vì trước kia từng có một ít trải qua, thật ra anh cũng không thích người khác đụng chạm vào bản thân, nhưng lúc này ôm tiểu gia hỏa trong lòng ngực, anh lại không có một chút cảm xúc phản cảm bài xích, chỉ có đầy ngập thương tiếc.

Loading...