Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:40:15
Lượt xem: 35
“A Hành……”
“A Hành, đây là em trai.”
“A Hành, chạy mau, chạy nhanh đi!”
……
Trong giấc mơ kỳ quái, vô số hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc lần lượt lóe lên như một đoạn phim chớp nhoáng.
Cố Hành đắm chìm ở trong mộng, mắt thấy một người phụ nữ xinh đẹp diụ dàng đối với anh mỉm cười, nhẹ nhàng lôi tay của anh lại, sau đó chạm vào làn da trắng trẻo mềm mại của em bé.
Đầu ngón tay vừa mới cảm nhận được độ mềm mại kia, hình ảnh nhanh chóng chuyển, thành thành một khung cảnh hỗn loạn.
Nhiều người hốt hoảng bỏ chạy, còn anh thì mờ mịt bất lực chạy theo.
Không biết chạy bao lâu, thể lực của anh hao hết, ngã trên mặt đất, hôn mê.
Hình ảnh lại lần một lần nữa chuyển.
Anh đang cuộn tròn trong bộ quần áo rách rưới trên một con phố xa lạ, xung quanh là những người nước ngoài nói những thứ tiếng xa lạ.
Bọn họ nhìn đến anh, có chút chán ghét che lại miệng, mũi rời xa, có chút người sẽ đồng tình thả trên mặt đất cho anh chút hành mì hoặc ít nước, còn có một số người thì bắt nạt anh, lấy anh làm trò vui.
Sau tất cả đối với anh mà nói, đều giống như là địa ngục, chỉ có người phụ nữ dịu dàng trong ký ức mơ hồ trở thành mảng màu sáng duy nhất.
Nhưng sau bao nhiêu năm xa cách, anh đã quên mất hình dáng của người kia.
Nhưng trong tiềm thức anh biết, người kia, là mẹ anh.
Anh đột nhiên mở mắt ngồi dậy, vô thức che n.g.ự.c thở hổn hển, mồ hôi lạnh trượt dài trên quai hàm sắc bén nhỏ giọt xuống chăn bông trong bóng tối.
“Cốc cốc cốc……”
Ngoài cửa có người đang gõ cửa, sau ba lần gõ sẽ dừng lại, rất có quy luật.
“Chuyện gì?” Cố Hành nhẹ nhàng ra tiếng.
“Cố tiên sinh, Đỗ tiên sinh từ Bộ Thương mại sẽ đến để thảo luận về việc mua dây chuyền sản xuất mới nhất ở nước ngoài với ngài. Xin hỏi khi nào rảnh rỗi thì qua họp?"
Đứng ngoài cửa là trợ lý của anh.
Trợ lý có khả năng phát giác ra thanh âm Cố Hành không thích hợp, sau khi báo cáo xong chuyện, dừng một chút, lại quan tâm nói: “Nếu ngài cảm thấy thân thể không thoải mái, có cần tôi mời bác sĩ lại đây khám không ạ?”
“Không cần, tôi không có việc gì, mau chóng sắp xếp cuộc gặp của tôi với Đỗ tiên sinh, còn có, có thể nói với bên kia rằng tôi sẵn sàng cho đất nước thêm một chút lợi nhuận. Đồng thời, các Dây chuyền sản xuất cao cấp khác cũng sẽ cố gắng mua giúp từ nước ngoài, nếu vì về nước để giúp xây dựng Tổ quốc, vậy tất nhiên chúng ta cũng nên thể hiện một chút thành ý. ”.
Ngắn ngủn vài giây, Cố Hành đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Anh từ trên giường đứng dậy, lau đem sạch mồ hôi, sau khi giải thích với trợ lý xong, anh sải bước đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa thật sạch sẽ cho bớt khó chịu.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-276.html.]
Cố Hành nhìn chằm chằm mình trong gương, trong cơn mê man, dường như qua khuôn mặt trưởng thành và tuấn tú bên trong, anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi khác đang mặc một chiếc áo dài kiểu dáng Tôn Trung Sơn màu xám xanh.
Hắn kỳ thật chỉ nhớ rõ nam nhân cao lớn mà vĩ ngạn bóng dáng, cũng không như thế nào nhớ rõ thanh kia một khuôn mặt, nhưng là tuổi nhỏ trong trí nhớ, giống như có ai nói qua, chính mình cùng hắn lớn lên rất giống.
Anh thực ra chỉ nhớ tấm lưng cao lớn và cương nghị của người đàn ông, cũng không nhớ rõ khuôn mặt đó, nhưng trong ký ức thuở nhỏ, hình như có người từng nói anh rất giống anh.
“Tôi sẽ tìm được mọi người.”
Sau tất cả anh cũng không biết mình đang hứa hẹn với ai.
*
Buổi chiều thứ bảy .
Sau khi tan học, Ninh Viễn Hàng cùng Tô Hân Nghiên cùng nhau về nhà, vợ chồng hai người vừa đến trước cửa nhà, liền trùng hợp gặp gỡ được con trai cả cũng đang về nhà.
“Ba mẹ.” Ninh Hàn cõng một cái cặp sách to, bên trong căng phồng được nhét đầy không ít đồ vật, còn có một cuộn giấy vẽ cuộn tròn hai bên trái phải, cũng không biết chúng là cái gì.
“Ừm, con ăn cơm chưa?” Ninh Viễn Hàng hỏi.
“Chưa ạ.” Ninh Hàn cười ha ha, nói: “Con giữ bụng về nhà ké cơm bà nội làm.”
Mặc dù nhà ăn của trường có vị ổn, nhưng cũng không ngon bằng mỹ vị bà nội làm được.
Ninh Hàn thông minh như vậy, sao có thể để cho bản thân phải chịu thiệt?
Một nhà ba người hướng trong nhà đi, vừa mới vào trong cửa sắt còn chưa đến trước Tiểu Dương lâu, đã thấy Tiểu Tại Tại trong tay cầm theo một cây kẹo đường họa, lon ton chạy ra bên ngoài, phía sau là anh ba đang đuổi theo bé.
“Em đứng lại đó cho anh, đã nói là em ăn con thỏ còn anh lấy con rồng, sao lại có thể chơi xấu?”
“Là anh nói chứ, em còn chưa đáp ứng, em bắt buộc phải ăn kẹo đường họa có hình con rồng!”
Tiểu Tại Tại tuy rằng chân ngắn, nhưng bé cũng đủ linh hoạt.
Một vài pha né tránh chính xác đã có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của anh ba, một trước một sau mà chạy tới trước mặt đám người Tô Hân Nghiên.
Nhìn thấy ba ba mẹ và anh cả, hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức dừng lại, nhanh chân chui ra phía sau anh cả, còn lôi kéo vạt áo của anh, tiếp tục làm con cáo tinh đi cáo trạng: “Anh cả, anh ba muốn cướp kẹo đường họa của em”
“Em nói bậy, nguyên bản cái kẹo đường họa này vốn đã là của anh, là anh nhìn trúng nó trước!”
Ninh Hiên không phục mà lớn tiếng phản bác.
“Là của em! Ai lấy trước thì nó thuộc về người ấy!”
Anh ba lớn tiếng, Tiểu Tại Tại có thể lớn hơn nữa.
Hai anh em ồn ào người này còn lớn tiếng hơn người kia, cho đến khi Tô Hân Nghiên cảm thấy đầu ong ong.
Cô dứt khoát vương tay, đoạt lấy cái kẹo đường họa hình con rồng trong tay con gái, giơ cao lên nói: “Đừng ồn, lại ồn nữa thì ai cũng đừng hòng ăn!”
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên lập tức trong một giây an tĩnh, tất cả đều dùng đôi mắt trông mong mà nhìn kẹo đường họa trong tay mẹ.