Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:39:27
Lượt xem: 26
Tô Hân Nghiên buổi tối còn có tiết, không thể ở lại cùng với bọn nhỏ quá lâu.
Ước chừng khoảng thời gian không sai biệt lắm, cô sợ xe buýt không chạy nữa nên giục bọn trẻ về trước.
“Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba ba.”
Tiểu Tại Tại cầm theo cái giỏ không, đi theo phía sau anh hai nhà mình, quay đầu vẫy tay tạm biệt ba mẹ.
“Về nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời bà nội, ba ba và mẹ ngày mai sẽ về nhà.” Tô Hân Nghiên cũng miễn cưỡng vẫy tay với con gái, đến khi hai huynh đệ đi rồi, cô không nhịn được thở dài: “Nếu là trường học có thể cho học ngoại trú thì tốt rồi.”
Như vậy ít nhất cô có thể mỗi ngày đều nhìn thấy các con.
“Học kỳ sau là được.” Ninh Viễn Hàng an ủi vợ.
Trường học quy định sinh viên năm nhất không được học ngoại trú, chủ yếu nhà trường sợ sinh viên mới tới không quen với hoàn cảnh, dễ dàng phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng tới kì thứ hai, tất cả mọi người căn bản đều đã quen hơn với môi trường mới rồi, trường học cũng sẽ không nghiêm khắc như vậy.
Nếu muốn ra ngoài không ở kí túc nữa chỉ cần nộp hồ sơ cho nhân viên tư vấn.
Mà lượt sinh viên này của bọn họ, lại khá đặc biệt.
Năm thứ nhất của họ chỉ là nửa năm.
Sau khi khai giảng được nửa năm, bọn họ sẽ vinh dự thăng lên làm sinh viên năm 2.
Cũng là bởi vì lí do này, nhưng sinh viên thi đại học năm 77 đều rất đặc biệt, đều được các học đệ học muội gọi là: Học trưởng học tỷ nửa năm.
Ngẫm lại còn thiếu hơn hai tháng là có thể nghỉ hè về nhà ở với các con, tới học kỳ sau là có thể xin học ngoại trú, Tô Hân Nghiên cuối cùng cũng giảm được chút cảm xúc tiếc nuối lại một lần nữa mỉm cười.
Cô duỗi tay nắm lấy cánh tay của chồng, ngẩng đầu lên, tươi cười hỏi anh: "Còn có năm mươi tư phút nữa là đến giờ học tiếp theo của em, trừ đi thời gian lên lớp, chúng ta còn có nửa tiếng , anh có muốn đi dạo cùng nhau không? "
“Được.” Ninh Viễn Hàng trong mắt cũng chứa đầy ý cười ôn nhu.
Hai vợ chồng có chuyên ngành khác nhau, khoa khác nhau và lịch học khác nhau.
Dù ở chung một khuôn viên trường đại học, lúc thường gặp nhau cũng khá khó khăn, ngày hôm nay mới có chút thời gian bên nhau, tự nhiên nên trân trọng.
Dưới ánh đèn đường đã bật sáng, đôi bóng mang đi phủ lên mặt đất và dần dần dài ra.
*
“Anh hai nhanh lên, ngồi ở đây này.”
Tiểu Tại Tại đã may mắn vì đã bắt được chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Bởi vì trời đã tối, trên xe rất ít người, còn rất nhiều ghế trống để ngồi, Tiểu Tại Tại chọn một chỗ ngồi hướng cửa sổ theo sở thích của bản thân.
Ninh Hàng vẫn đang đưa tiền ở đầu xe, nghe thấy tiếng em gái gọi, anh mới đưa tiền vé, bước tới ngồi vào chỗ em gái mình.
Ngay khi anh trai ngồi xuống ở bên cạnh, Tiểu Tại Tại đã tự giác dựa sát vào anh, dựa đầu nhỏ vào trong trong lòng n.g.ự.c anh hai, mơ màng sắp ngủ.
Chạy cả một ngày, bé rất mệt mỏi.
Ninh Hàng duỗi tay bảo vệ đầu nhỏ của em gái, một tay khác đem cửa sổ xe đóng lại, để tránh bé trúng gió bị cảm mạo.
Chiếc xe buýt chao đảo như một chiếc nôi, dường như thôi miên con người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-274.html.]
Tiểu Tại Tại chỉ trong chốc lát, đã ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể rất lâu, cũng có thể chỉ trong nháy mắt, bé đột nhiên bị một cảm giác khó giải thích được đánh thức, bối rối mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhưng bé lại nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen quen thuộc.
Trên xe ghế sau, vẫn là bóng người trầm mặc quen thuộc đó.
Lần này cửa kính xe của bên kia mở hé, một khuôn mặt mờ ảo nhanh chóng vụt qua trước mắt bé.
Trong ánh mắt bé lóe lên ánh sáng màu vàng, nhạy bén bắt giữ được một tin tức.
【 mờ mịt 】
Đây là…… cảm xúc của đối phương sao?
Tốc độ của hai chiếc xe không giống nhau, rất nhanh vượt qua nhau, khoảng cách cùng dần cách xa.
Tiểu Tại Tại theo bản năng kéo cửa kính xe, chúi đầu vào kính cửa sổ xe, muốn tiếp tục đuổi theo xe, nhưng lại bị Ninh Hàng kéo lại.
“Ngồi xuống, cẩn thận không bị ngã giờ.”
Ngay khi lời nhắc nhở của Ninh Hàng vang lên, chiếc xe buýt đã chuyển hướng, toàn bộ chiếc xe bị lực ly tâm lắc lư mà chuyển hướng, chính vì thế mà Tiểu Tại Tại cũng trở nên không ổn định mà ngã vào vòng tay của anh trai mình.
Ôm lấy em gái, Ninh Hàng từ trên cao nhìn xuống cô em gái.
Biểu tình dường như đang nói: Xem đi, anh nói đâu có sai đâu.
Tiểu Tại Tại chớp chớp mắt, nhưng thay vì tỏ ra khó chịu, ngược lại bé cảm thấy nghi hoặc.
Bé đột nhiên phát hiện, bây giờ bản thân bé hoàn toàn không thể nhìn ra tâm tư của anh hai nữa rồi.
Là anh hai trong lúc bất tri bất giác, biến thành người có hỉ nộ sắc thái gì cũng không biểu hiện ra, hay giống như mẹ, học được cách che chắn đọc Tâm Thuật?
Cụ thể là nguyên nhân nào, Tiểu Tại Tại không thể biết hết.
Nhưng có lẽ từ nay về sau, trong mắt bé, anh hai đã hoàn toàn biến thành một người thần bí.
Vĩnh viễn không thể nhìn thấu.
Xe buýt lại qua một trạm, sau đó đến nơi dừng chân của hai anh em, hai người xuống xe, cùng nhau đi về phương hướng về nhà.
Trời đã tối, nên con đường cũng trở nên tối tăm.
Mà con đường này không được lắp đèn đường, cho nên bọn họ đi trong bóng tối, cũng may hai người sống ở khu vực này mấy tháng rồi, đường xá quen rồi, đi bộ cũng không bị lạc.
Vốn tưởng rằng sẽ phải rờ mò về nhà trong màn trời tối tăm này, không ngờ phía sau lại có một ánh đèn sáng truyền đến.
Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Tại Tại tò mò mà quay đầu nhìn lại, lại bị ngọn nguồn ánh sáng kia làm lóe mắt, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng trong nháy mắt đó, bé vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy, nguồn sáng là chiếu xe ô tô đen.
Ruốt cuộc có phải là chiếc xe ô tô ban nãy không?
Nói như vậy, mấy ngày nay bé dường như đã gặp phải chiếc xe này nhiều lần, bọn họ căn bản là đang lang thang ở một khu vực này, chẳng lẽ là cư dân sống ở gần đây?
Nhưng cũng không giống.