Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:04:50
Lượt xem: 27
“Tại Tại, cháu có muốn cùng anh trai đi đưa thịt viên cho ba mẹ không?”
Bà Ninh gọi Tiểu Tại Tại ở nhà lại ăn không ngồi rồi.
Hôm nay là thứ sáu, Tiểu Tại Tại đang đi nghỉ ngay sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, vì bé không có bài tập về nhà, không có việc gì để làm nên bé cứ lắc lư trước mặt bà của mình.
Kết quả trực tiếp làm bà Ninh cảm thấy phiền, dứt khoát tìm việc cho bé làm.
“Muốn!” Vừa nghe đến có thể ra cửa, Tiểu Tại Tại còn rất hưng phấn, nhưng lại qua nhanh, bé lại nhăn mày rối rắm: “Nhưng mà đi như thế nào giờ?”
“Ngồi xe buýt đi, còn có thể đi như thế nào được?” Bà Ninh nói một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Tiểu Tại Tại lại dùng đôi mắt nhỏ không tán đồng nhìn bà nội: “Ba ba và mẹ không cho chúng ta đơn độc ra khỏi nhà.”
Nàng không thể không nhắc nhở bà nội cái hiện thực tàn khốc này.
Nếu có thể đi theo bà nội ra cửa, bé đã sớm làm nũng bán si, dỗ dành bà nội mang bé ra ngoài chơi.
Điều này không được phép của cha mẹ.
Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên chủ yếu cũng vì suy nghĩ đến năng lực bảo vệ mình của hai bà cháu nhà này quá thấp, hơn nữa cả nhà bọn họ tới thủ đô không lâu, đối với hoàn cảnh bên này còn chưa tính quen thuộc, lo lắng hai bà cháu ra ngoài gắp phải chuyện ngoài ý muốn gì, mới có quy định này.
Ngay cả khi hai vợ chồng quan tâm quá nhiều, họ thực sự không thể tránh khỏi rủi ro của hai tai nạn.
“Ngày thường một mình bà đi mua đồ ăn cũng không thấy đến bọn họ quản nhiều như vậy.” bà Ninh không vui mà lẩm nhẩm lầm nhầm.
Bà cũng đã xem nhẹ, có thể một mình đi mua đồ ăn là do Cung Tiêu Xã ở phụ cận khu dân cư này, chỉ đi mất hơn 200 m là đến nơi, khoảng cách này, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của vợ chồng Ninh Viễn Hàng.
Hai bà cháu không đi chơi được, quay đầu nhìn nhau rồi cùng thở dài buồn bã.
Tiểu Tại Tại vốn tưởng rằng hôm nay sẽ qua một cách nhàm chán như vậy, nhưng không ngờ hôm nay anh hai đã trở lại!
“Anh hai!”
Nhìn lên thấy thân ảnh Ninh Hàng vào cửa, Tiểu Tại Tại lập tức vui mừng nhảy qua, nhào vào trong lồng ngực anh hai.
Theo sự phát triển của thân thể, hơn nữa trong thời gian dài bị cha già ép buộc phải luyện tập cơ thể, thân thể đã dần dần rắn chắc hơn, nên Ninh Hàng có thể ổn định đỡ được cô em gái heo.
Thậm chí còn có thể bế em gái heo lên cao được.
“Oa!” Vẻ mặt Tiểu Tại Tại kinh ngạc cảm thán: “Nhìn này anh hai có thể ôm Tại Tại được rồi này!”
“…… Em còn nói thêm câu nữa thì tự giác đi xuống nha.”
Ninh Hàng lãnh lãnh đạm đạm nói một câu, thành công khiến Tiểu Tại Tại câm miệng.
Bé lấy tay che miệng, đôi mắt to đen trắng chớp chớp nhìn anh hai, tràn đầy vẻ ngây thơ.
Nhìn thấy bộ dạng của em gái, vẻ mặt Ninh Hàng dịu đi một chút, sau đó anh lại trở nên nghiêm túc: "Em đã hoàn thành nhiệm vụ học tập mà anh giao một cách đúng hạn chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-270.html.]
Tiểu Tại Tại liên tục gật đầu.
“Bài tập về nhà trên lớp thì sao? Có làm đầy đủ hay không?”
Tiểu Tại Tại lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Ninh Hàng hơi hơi nhíu mày: "Anh không có ngăn cản em nói chuyện. Bây giờ em có thể thuận miệng trả lời những câu hỏi này."
Được giải phóng khẩu lệnh, Tiểu Tại Tại mới buông tay che miệng, lần lượt trả lời câu hỏi của anh hai: "Nhiệm vụ học tập hoàn thành đúng hạn, hôm qua em vừa mới thi giữa kì xong, nên thầy không cho bài tập về nhà nên em không cần viết ”.
Em gái đã thi xong giữa kì rồi sao?
Ninh Hàng sửng sốt một chút, sau đó phải thở dài, thời gian trôi nhanh như vậy.
Đã hơn hai tháng kể từ khi trường học của họ bắt đầu.
Và từ khi vào trường, anh đã say mê nghiên cứu nhiều kiến thức mới, quên mình đến mức quên cả thời gian trôi qua, nếu không phải hôm nay được em gái nhắc nhở, anh suýt chút nữa đã nghĩ họ vừa mới bắt đầu nhập học chưa được bao lâu.
Thời gian luôn không đủ dùng như vậy.
“Tiểu Hàng đấy à, sao hôm nay con lại về thế? Có muốn ăn thịt viên hay không?” Bà Ninh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, quay đầu ra xem, nhìn thấy cháu trai thứ hai đã trở lại, tức khắc vui mừng khôn xiết.
"Giáo sư chuyên ngành có chuyện xin nghỉ, chúng con cũng vì thế mà tan học sớm."
Câu này để trả lời lý do anh về nhà sớm, nghĩ đến thịt viên do bà nội làm, Ninh Hàng lại gật đầu: "Thêm chút nước sốt chua ngọt vào thịt viên nữa."
Khi ăn đồ chiên, anh ấy thích chấm với nước sốt chua ngọt, béo ngậy hơn.
“Được.” Bà Ninh vào bếp lấy thịt viên cho cháu trai.
Sau khi chiên xong thịt viên phải ăn ngay mới ngon, nên trước đó bà để tủ lạnh, lớp bột bên ngoài khi chiên xong nếu để lâu sẽ bị mềm và nhăn lại, rất khó ăn, sốt thịt bên trong cũng sẽ đông lại, trở nên không ngon nữa.
Chiên lại thịt viên không mất bao nhiêu thời gian, bà Ninh đã nhanh chóng mang chúng ra, cùng với một đĩa nhỏ sốt chua ngọt vàng ruộm.
Tương chua ngọt là bà Ninh dùng nước cốt cam nấu ra, sau đó lấy ra chấm với đồ ăn, không chỉ có vị chua chua ngọt ngọt, còn có một hương vị của quả cam, rất được lòng đảng phái yêu thích đồ ngọt trong nhà.
Nhìn thấy anh hai ăn thịt viên, Tiểu Tại Tại không nhịn được cũng ăn hai viên.
Hai anh em một bên ăn, một bên nói chuyện, đại bộ phận đều là Ninh Hàng đang kiểm tra thành quả học tập của em gái.
Rốt cục làm đến cuối cùng, nghe được anh hai nhàn nhạt khen ngợi: "Không tệ."
Tiểu Tại Tại tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Giai đoạn này cuối cùng đã kết thúc.
Không uổng công bé ngày thường nỗ lực học tập, không dám lơi lỏng mảy may một chút nào.
Chờ khi hai anh em ăn hết đĩa thịt viên, bà Ninh mang ra một cái giỏ, phủ một vải trắng, trong đó đựng hai hộp thịt viên.