Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:45:24
Lượt xem: 40
“Cái này chơi như thế nào vậy ạ?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Tại Tại nhìn thấy trò chơi ghép hình.
“Trước tiên, em hãy cẩn thận ghi nhớ khi nhìn vào mẫu của bức tranh ghép này, sau đó chia nhỏ tất cả các mảnh ghép ra, rồi ghép từng mảnh lại với nhau theo mẫu ban đầu." Cố Diệp Chu kiên nhẫn chỉ dạy cho Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại nhìn bức tranh phong cảnh bị tách ra hàng trăm khối nhỏ kia, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại: “Nếu Tại Tại không ghi nhớ được thì làm sao bây giờ?”
Bé mới chỉ nhìn bức tranh này được hai lần.
“Nhớ không được cũng không , em dựa theo tư duy logic suy đoán, có thể ghép các khối màu giống nhau hoặc các mảnh ghép có thể nối với nhau bằng các đường hoa văn, em cũng có thể ghép chúng lại với nhau từng chút một. "
“Em thử xem!”
Tiểu Tại Tại nóng lòng muốn thử nên đã nhận lấy trò chơi ghép hình trong tay Cố Diệp Chu, cả người dựa hết vào ghế nghiên cứu trò chơi đến mê mẩn.
Thừa dịp bé một lòng chơi trò chơi ghép hình, trong thời gian đó Ninh Hàng và Cố Diệp Chu đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.
“Ông nội cậu bên kia, không cần phải nhìn sao?”
Không phải tâm tư Ninh Hàng âm u, nhìn cái gì đều cũng đều xấu, mà là anh biết một ít chuyện trong nhà Cố Diệp Chu, cho rằng năm đó đôi vợ chồng kia đều có thể tuyệt tình đến như vậy, lúc này cũng không chắc rằng nếu họ không đạt được mục đích nên nóng nảy, đột nhiên động thủ với ông Cố.
Rốt cuộc ông Cố cũng chỉ là một ông lão, nhưng sao có thể đấu lại với hai người trung niên được chứ.
“Nhưng ông nội tớ không muốn tớ tiếp xúc với bọn họ.” Cố Diệp Chu rũ mắt xuống, lạnh nhạt bổ sung : “Anh họ ở phòng bếp.”
Nhà bếp của họ ở tầng một, được kết nối với phòng khách.
Ngay khi có bất kỳ rắc rối nào trong phòng khách, Cố Đào có thể nhận ra ngay.
Với những kỹ năng đã được rèn luyện trong quân đội nhiều năm, anh có thể dễ dàng chế phục hai người trung niên sống trong nhung lụa nhiều năm.
Nghe này, Ninh Hàng cũng yên lòng.
Anh không hỏi thêm câu nào nữa, bởi vì biết Cố Diệp Chu sẽ không thích người khác liên tiếp thám thính chuyện nhà mình, cho nên hai người ngược lại đổi đề tài trò chuyện về vấn đề khác.
Đều là có quan hệ với việc học, còn đề cập đến chuyện về thi đại học.
Năm nay Ninh Hàng vừa mới vào đại học, mà Cố Diệp Chu cũng đã học năm hai cấp hai, dựa theo hệ thống giáo dục hiện tại, mùa hè năm nay cậu sẽ lên lên cao một.
Đến lúc đó, từ ngữ thi đại học cùng đại học, cũng sẽ không quá xa xôi với .
Hai người đang bàn chuyện chuyên tâm, bất thình lình, một tiểu nãi âm xen vào.
“Anh Cố, em muốn đi vệ sinh.”
Cố Diệp Chu nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó nói: “Ra ngoài cửa rẽ trái, đi thẳng vài bước, là có thể nhìn đến phòng vệ sinh.”
“Nhưng em lại không biết đường đi, anh Cố dẫn em đi được không?” Tiểu Tại Tại nhảy xuống ghế dựa, đi tới bên người Cố Diệp Chu, lôi cánh tay của cậu lắc lắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-244.html.]
Nghĩ đến việc để cho vị khách nhỏ mới tới nhà mình lần thứ hai đi ra ngoài một mình tìm nhà vệ sinh sẽ khó, Cố Diệp Chu gật đầu đáp ứng: “Được rồi đi thôi.”
Cậu nhìn Ninh Hàng liếc mắt một cái.
Ninh Hàng nói: “Hai người đi đi, không cần phải lo lắng cho tớ đâu.”
Thấy thế, Cố Diệp Chu cũng để anh lưu lại trong phòng của mình một mình, ngược lại nắm tay Tiểu Tại Tại đi phòng vệ sinh.
“Phòng vệ sinh ở chỗ này, em vào đi, anh ở cửa chờ em.”
Cậu đưa Tiểu Tại Tại tới trước cửa phòng vệ sinh, không nghĩ rằng Tiểu Tại Tại không tiến vào, ngược lại lôi lấy tay của mình, ý bảo cậu cúi đầu xuống, dường như bé đang có chuyện muốn nói.
Cố Diệp Chu nghi hoặc cúi đầu.
“Anh Cố, chú và dì dưới lầu ấy, muốn anh và em bé dưới đó bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt, sau đó theo chân bọn họ về nhà đó.”
Lời này nói không đầu không đuôi, nhưng Cố Diệp Chu nghe hiểu.
Cậu lộ ra một nụ cười châm chọc lạnh nhạt: “Theo chân bọn họ về sao? Để cho bọn họ có thể lấy tài sản của anh một cách ‘ hợp lý ’ sao?”
Vừa dứt lời, đối diện với ánh mắt ngây thơ thiên chân của Tiểu Tại Tại, cậu lập tức thu liễm, trở về gương mặt như bình thường, ngược lại trấn an mà sờ đầu nhỏ của Tiểu Tại Tại.
“Cảm ơn Tại Tại, anh đã biết.”
“Anh Cố đừng bị người xấu lừa nha.”
Tiểu Tại Tại sở dĩ sẽ cố ý nhắc nhở Cố Diệp Chu, cũng không hy vọng cậu bị người xấu lừa gạt.
Ánh mắt bé vừa nhìn xuống cầu thang đã khiến bé có thể nhìn thấu suy nghĩ của mọi người có mặt, kể cả của hai em gái nhỏ.
Bé gái kiêu căng kia không biết sự bàn tính của ba ba mình, chỉ đơn thuần bị thuyết phục bởi người anh trai có thể ‘ mọi chuyện đều sẽ nghe bé , phủng bé, dỗ dành bé, sủng bé’, mới có thể ngoan ngoãn đi theo tới nhà ông nội chán ghét kia.
Bé gái trầm mặc kia thì trưởng thành sớm một chút, bé biết mẹ mình mang bản thân vào đây là có ý đồ, nhưng lại bài xích với loại chuyện như thế này, không vui khi trở thành công cụ hình người trong tay mẹ, cho nên dứt khoát dùng hành động làm gì cả để phản kháng.
Bé không thích người anh trai Cố Diệp Chu này, cũng không thích mẹ, mẹ căn bản cũng không thích bé.
Mẹ chỉ thích em trai, đừng tưởng rằng bé nhìn không ra.
Bé gái trầm mặc nhìn có vẻ trầm mặc, nhưng nội tâm lại rất sinh động.
Không nghĩ rằng, tâm tư của bé, tất cả đều bị một bé gái lớn tuổi hơn thu hết vào trong mắt.
Chỉ là Tiểu Tại Tại không thấy được ác ý từ trong tâm tư của bé gái trầm mặc này, cho nên đã bỏ qua mà thôi.
“Yên tâm đi, anh sẽ không bị người xấu lừa.” Cố Diệp Chu nói.
Từ lúc bắt đầu cậu đã không tin một lời nói nào của hai người cha mẹ trên danh nghĩa kia, tự nhiên cũng liền sẽ không mắc mưu.
“Em còn muốn đi vệ sinh không? Không muốn thì chúng ta trở về?”