Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:29:10
Lượt xem: 36
Một bên thu dọn, anh còn một bên tính toán, trong chốc lát đi đâu mượn lấy một cái chổi, sau đó quét dọn lại kí túc xá.
Hai cha con đang vội vàng thu dọn với khí thế ngất trời thì cánh cửa ký túc xá đang đóng chặt bất ngờ bị mở ra từ bên ngoài.
Một trận ầm ĩ thanh truyền tiến vào.
“A? Bên trong đã có người.” Một giọng của người phụ nữ trung niên và một giọng nam mạnh mẽ truyền vào..
Ninh Viễn Hàng giương mắt nhìn lên, liền thấy một đôi vợ chồng trung niên dẫn theo một thiếu niên đeo kính văn nhược đứng ngoài cửa ký túc xá, nhìn vào.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, người đàn ông trung niên tiến đến với nụ cười lịch sự và chủ động bắt tay Ninh Viễn Hàng : “Xin chào đồng chí, tôi họ Đái, tên Đái Đại Cường, còn người này là vợ tôi, họ Tằng, tên là Tằng Hồng Mai, còn đây là con của chúng tôi, tên là Đái Tử Thư, hôm nay là ngày khai giảng, hai vợ chồng chúng ta tới đưa con trai đi học, không biết đồng chí là……”
Ông muốn hỏi người ta là sinh viên hay là người nhà sinh viên nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Rốt cuộc nam nhân trước mắt thoạt nhìn thực thành thục, ít nhất cũng phải hơn 30 tuổi, cũng phải lớn hơn con trai ông rất nhiều, ông cũng không biết nên giao tiếp với người ta như thế nào.
“Ninh Viễn Hàng, tôi và con trai đồng chí và đồng học.”
Ninh Viễn Hàng cũng không cảm thấy vấn đề này xấu hổ, sau khi tự giới thiệu mình một cách lịch sự và lễ phép, anh ta giơ chiếc giẻ bẩn trong tay lên: "Xin lỗi, tay tôi rất bẩn, nên khó có thể bắt tay với mọi người được."
“Không có việc gì không có việc gì, đồng chí cứ làm việc của mình trước đi, tôi giúp thằng bé nhà tôi mang đồ vào."
Đái Đại Cường vẫy vẫy tay, ý bảo Ninh Viễn Hàng không cần để ý.
Ông quay đầu, vốn muốn hỏi con trai nhà mình định chọn cái giường ngủ nào, kết quả mặt con trai còn không có thấy, liền trực tiếp đối diện với một khuôn mặt nhỏ khả khả ái ái.
“Ai da, đây là bé con nhà ai vậy, đáng yêu quá mà!”
Từ những lời này liền có thể phán đoán ra được, Đái Đại Cường là người thích trẻ con.
“Đây là con gái của tôi, Ninh Tại Tại.” Ninh Viễn Hàng nghe thấy thanh âm xoay người lại, giới thiệu với đối phương về con gái mình: “Tại Tại, chào chú dì đi con.”
“Cháu chào chú, chào dì, chào anh ạ.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.
“Ha ha ha…… chào người bạn nhỏ, nhưng con cũng không thể gọi chúng ta vậy được đâu, phải gọi là ông, bà, còn người này phải gọi là chú.”
Tằng Hồng Mai cũng giống chồng rất thích trẻ con, thấy Tiểu Tại Tại đáng yêu như vậy, khống chế không được mà muốn sờ muốn ôm một cái, nhưng nghĩ đây là con nhà người ta, vẫn là mạnh mẽ đem đôi tay đang ngo ngoe rục rịch áp xuống.
Nhìn thấy hai người trước mặt này khá thú vị, Tiểu Tại Tại cười cong mặt mày.
Chọc cho Đái Tử Thư cũng nhịn không được nhìn bé nhiều thêm.
【 về sau con gái mình sẽ đáng yêu nhưng em bé này nhỉ? 】
Vâng, đây cũng là một người muốn sinh một cô con gái sau khi nhìn thấy Tiểu Tại Tại dễ thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-239.html.]
Đừng nhìn Đái Tử Thư trông khá trẻ, thật ra anh đã hơn hai mươi tuổi.
Anh cũng có một đối tượng đang ở nhà đang bàn chuyện kết hôn, hai người có mối quan hệ rất tốt, nếu không muốn đợi anh ấy thi vào đại học rồi mới kết hôn thì có lẽ bây giờ họ đã có con rồi.
Ninh Viễn Hàng vốn tưởng rằng cha mẹ Đái Tử Thư sau khi đưa anh tới trường, sau đó sẽ thuận tiện giúp anh dọn dẹp.
Kết quả người ta chỉ là giúp đỡ mang hành lý của Đái Tử Thư khiêng tiến vào, sau đó lại vội vã đi rồi.
“Con trai à, còn lại con tự thu dọn đi, công việc của ba và mẹ con cũng rất bận không thể ở lại giúp con được đâu.”
“Vâng ạ, ba mẹ đi đi.”
Đái Tử Thư gật đầu, sau khi tiến ba mẹ, lại quay về làm một người yên tĩnh.
Thấy vậy, Ninh Viễn Hàng ngược lại tăng thêm độ hảo cảm với anh không ít.
Dù theo quan điểm của cha mẹ hay quan điểm của đàn ông, anh ấy không thể thực sự đánh giá cao những người đàn ông yếu đuối và chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ.
Lúc này thấy Đái Tử Thư cũng rất độc lập, trên cơ bản đều tự là những việc của mình, dự tính sau này sống chung với người bạn cùng phòng bốn năm đại học của người kia cũng không quá phiền phức nên anh thở phào nhẹ nhõm.
Người bạn cùng phòng đầu tiên vẫn ổn, hy vọng hai người còn lại cũng tốt hơn.
Cũng không cần phải quá tốt chỉ cần không phải là mộ cực phẩm là đã quá tốt rồi.
Trong ký túc xá đã có hai người, nhiều thứ tạm thời chất thành đống trên mặt đất, điều này không tránh khỏi khiến nơi này có chút chật chội.
Cho nên sau khi Tiểu Tại Tại giúp ba ba lau xong giường, Ninh Viễn Hàng cũng không cho bé xuống dưới, giao đứa trẻ ngồi trên giường trước, thu dọn xong rồi đi sang bên khác.
Vì không mang theo nhiều, cơ bản là do trường phân phát nên anh ấy làm xong nhanh chóng.
Ninh Viễn Hàng xoay người về bên giường bế con gái lên, cho bé ngồi trên ghế đã được anh lau sạch sẽ, sau đó lại đi trải chăn mềm.
Vừa dọn giường xong, cửa ký túc xá lại mở ra, một bóng dáng cao lớn mà Tiểu Tại Tại có vài phần quen thuộc đi đến.
“Chào mọi người, tôi là tân sinh viên của khoa kinh tế năm nay, Trương Hạo Thành.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Tiểu Tại Tại giương mắt, ánh mắt trước tiên dừng vết sẹo ở trên mặt đối phương.
Đáng ngạc nhiên, vết sẹo này không hung dữ như trong trí nhớ của bé, ngược lại khí nó ở trên mặt người này, lại làm tăng thêm vẻ nam tính chỉ có ở một chàng trai cứng rắn.
Trương Hạo Thành chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tại Tại, cúi đầu nhìn về phía bé.
Ánh mắt rất xa lạ, hiển nhiên là không nhớ tới mình đã gặp bé con này khi đi ngang qua phòng vệ sinh ở xe lửa.
Có lẽ là lúc ấy bên trong xe quá tối, anh không thấy rõ mặt của Tiểu Tại Tại.