Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:20:47
Lượt xem: 41
Ninh Viễn Hàng một tay khiêng chăn đệm do trường học phát cho, một tay khiêng con gái, hình ảnh này làm cho Lâm Hồng sùng bái không thôi, sải bước đi vào ký túc xá nam sinh.
Lâm Hồng là nam tình nguyện viên đã chỉ đường cho anh.
“Hi hi…… Ba ba, chơi thật vui đó.”
Tiểu Tại Tại được kẹp vào dưới nách cánh tay cường tráng của ba ba, cả người lơ lửng trên không trung lắc lư theo động tác của ba ba, giống như đánh đu, rất vui vẻ.
Ninh Viễn Hàng cũng khá sủng con gái, cũng cố gắng phối hợp cho con gái chơi vui hơn.
Nếu như con gái không chủ động đòi xuống thì anh cũng sẽ không thả bé xuống.
Cũng may Tiểu Tại Tại rất hiểu chuyện.
Biết ba ba sẽ mệt, chơi một lát rồi giãy giụa xuống đất, đổi thành nắm lấy bàn tay to của baba, bước chân ngắn nhỏ, lộc cộc đi theo bên cạnh.
Vừa đi bé vừa nhìn lên đống đồ mà ba ba đang vác trên vai.
“Ba ba, Tại Tại giúp ba ba vác nữa nha.”
Tiểu Tại Tại rất tri kỷ mà duỗi tay, ý bảo ba ba có thể đem một ít đồ có trọng lượng vừa với bé để bé chia sẻ với ba ba.
Kết quả thứ đổi lấy chỉ là hành động ôn nhu sờ sờ đầu của ba ba: “Không có việc gì, ba ba vác được mà.”
Anh sao thể nỡ để con gái bê đồ nặng như vậy chứ?
Hai ba con một đường đi nói chuyện ấm áp đi theo Lâm Hồng đến đến trước cửa ký túc xá được phân cho Ninh Viễn Hàng, cầm chìa khóa trường học phân phát mở cửa.
Tiểu Tại Tại là người thứ nhất lộ ra đầu nhỏ vào bên trong nhìn.
“Không có người.”
"Nếu không có người đến, có nghĩa là cậu là người đến ký túc xá lần đầu tiên.” Lâm Hồng ở bên cạnh nói.
Nghe vậy, Tiểu Tại Tại lập tức giơ cánh tay lên cao, vui vẻ rạo rực lớn tiếng hoan hô: “Ba ba là người đầu tiên!”
Niềm vui của trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Trong trường học trên cơ bản đều là bốn người một phòng ký túc xá, nếu cậu tới trước có thể chọn giường và bàn học trước, học đệ cứ chậm rãi thu thập, tôi còn phải đi hỗ trợ tiếp, đi trước đây.”
“Tốt, cảm ơn học trưởng.”
Mặc dù tuổi tác của bản thân so người ta lớn hơn mười mấy tuổi, Ninh Viễn Hàng vẫn kính trọng gọi đối phương một tiếng học trưởng.
“Tạm biệt anh trai.” Tiểu Tại Tại vẫy tay tạm biệt Lâm Hồng một cách lễ phép.
Hai ba con tiễn Lâm Hồng đi, lúc này mới vào ký túc xá, đánh giá hoàn cảnh bên trong.
Không gian bên trong cũng không phải rất lớn chim sẻ tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ nội tạng, nên có vẫn phải có, bên ngoài còn có thêm một cái ban công nhỏ, còn có một phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhìn thấy đây không phải là phòng tắm công cộng, Ninh Viễn Hàng lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân anh thì không thành vấn đề, trước đây khi đi lính, không phải anh chưa từng thấy cảnh khổ cực nào, cùng đồng đội ngâm mình trong bùn, cùng nhau tắm rửa là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-238.html.]
Chỉ là anh biết cô vợ nhỏ nhà mình có chút bảo thủ nho nhỏ, cô có thói quen tắm một mình, không thích nhà tắm công cộng.
Khi cả nhà bọn họ mới chuyển sang thủ đô, ngẫu nhiên sẽ thấy có một vài người cùng nhau rủ đi tắm cùng, cô còn vì thế mà cảm thấy thẹn thùng, đối với lời mời đi tắm chung của người khác cũng không đáp ứng.
Nói như vậy không có nghĩa là vợ không thích nhà tắm, chỉ là cô bị ảnh hưởng bởi thói quen từ nhỏ nên không quen tắm chung với người khác.
Cho nên khi nhìn thấy tình hình nhà vệ sinh bên này, có lẽ bên vợ cũng sẽ tương tự, Ninh Viễn Hàng mới có thể vì cô nhẹ nhàng thở ra.
“Thật là bẩn.”
Tiểu Tại Tại dùng bàn tay nhỏ vuốt lên ghế đẩu, ngay lập tức trên đó đã vạch một dấu ngón tay ra, phần ngón tay chậm vào cũng bị nhuộm một lớp xám đen.
Ninh Viễn Hàng nhíu mày, dặn dò con gái: “Cái này bẩn lắm đó, đừng chạm vào.”
“Ba ba, có nước không ạ, con muốn rửa tay?”
Được mẹ giáo dục từ nhỏ nên Tiểu Tại Tại rất thích sạch sẽ, khi nhìn ngón tay dính đầy bụi bẩn lên đó, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn lại.
Ghét bỏ.
“Ngại bần con còn sờ.” Ninh Viễn Hàng vừa buồn cười vừa tức giận nói.
“Nước……” Tiểu Tại Tại gấp đến độ tiểu nãi âm phát run, thiếu mỗi bước nữa là giậm chân.
Thấy vậy, Ninh Viễn Hàng chỉ có thể đặt đồ xuống trước, sau đó dẫn con gái đi rửa tay trước bồn rửa mặt trên ban công nhỏ.
Cũng may là ở đây lấy nước rất tiện, nếu không thì không biết lấy nước ở đâu.
Sau khi rửa sạch sẽ tay cho con gái xong, Ninh Viễn Hàng lấy hai miếng giẻ mà vợ anh nhét vào, ngâm vào nước, sau khi vắt khô, anh định dùng nó để lau giường và mặt bàn mà anh đã nhìn trúng.
Anh đã không chọn chiếc giường tốt nhất.
Thay vào đó, anh lại chọn cái xấu nhất, gần phòng tắm và bị ngược sáng, về cơ bản sẽ không ai thích nó.
Còn vì sao lại chọn cái giường này, không chỉ vì bản năng và sự cống hiến của người lính của anh, cũng là bởi vì Ninh Viễn Hàng đối hoàn cảnh ngủ không có yêu cầu khắt khe nào.
Thời điểm khó khăn nhất trong lúc làm quân nhân, anh còn có thể trực tiếp ngay tại chỗ ngủ dã ngoại.
Hiện tại ở ký túc xá sinh viên, có giường có chăn, thoải mái hơn hết, sao còn kén cá chọn canh làm gì?
“Con giúp ba ba lau nha.”
Tiểu Tại Tại thấy ba ba bắt đầu bận rộn thu dọn đồ vật, lập tức xung phong nhận việc mà muốn hỗ trợ.
Ninh Viễn Hàng không cự tuyệt, anh đưa cho con gái một cái giẻ lau.
"Con trèo lên giúp ba ba dọn giường, còn ba ba thì dọn bàn. Chúng ta phân cong việc cùng nhau làm. Làm xong rồi, ba ba dẫn con đi mua hồ lô ngào đường nha?"
"Dạ!"
Mặc dù không có hồ lô ngào đường, Tiểu Tại Tại vẫn rất tính tích cực làm việc, huống chi bây giờ còn có hồ lô ngào đường ở phía trước treo nữa đó!
Bé cảm thấy mình tràn đầy năng lượng!
Tiểu Tại Tại lập tức nằm trên giường cố gắng lau giường, còn Ninh Viễn Hàng thì đi thu dọn bàn ghế của mình.