Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:32:48
Lượt xem: 54

Trước mắt mấy trong nhà có thể ở lại chỉ có năm gian phòng ngủ.

Lầu một có một phòng ngủ kia là bà Ninh chủ động muốn, bởi vì bà cảm thấy leo cầu thang quá mệt mỏi, vẫn nên ở lầu một cho tiện.

Phòng ngủ chính ở lầu hai khẳng định thuộc sở hữu của vợ chồng hai người.

Còn lại ba gian phòng, phòng dành cho trẻ được trang trí trẻ em quá, bị ba anh em Ninh gia ghét bỏ, cho nên tự động thuộc về người nhỏ tuổi nhất Tiểu Tại Tại.

Tiểu Tại Tại bởi vì ngủ như c.h.ế.t không tỉnh, cho nên không có lên tiếng quyền.

Còn hai phòng còn lại, Ninh Hàng một mình chiếm lĩnh một phòng, anh có thói ở sạch, ngoại trừ em gái, không thói quen ngủ cùng với người khác, cho nên vì chiếu cố anh, anh cả Ninh Hàn chủ động đồng ý cùng với em ba Ninh Hiên tạm thời cùng nhau ở chung.

“Vấn đề về phòng ngủ tạm thời thu xếp ổn rồi, hiện tại đã sắp Tết, Văn phòng Chính phủ trên cơ bản đều nghỉ, chỉ có thể chờ năm sau nhanh chân chuyển hộ khẩu cho mẹ, còn có Tại Tại và Tiểu Hiên dời lại đây, không thể trì hoãn việc đi học của con cái.”

Vấn đề Tô Hân Nghiên quan tâm nhất vẫn là việc học của bọn nhỏ.

Đây là nguyên tắc của cô, trì hoãn cái gì đều được nhưng không thể trì hoãn việc đi học của bọn nhỏ.

Ninh Viễn Hàng cũng biết rõ điểm này, anh trấn an vợ: “Yên tâm đi, chuyện này anh đã nói chuyện với đồng đội của anh rồi, chờ sau khi ăn Tết xong người ta sẽ chuyển hộ khẩu luôn.”

Sau khi hai vợ chồng thống nhất một vài điều chính, họ đã thêm một số chi tiết nhỏ cho nhau.

Đó cũng chỉ là một vài chuyện phiếm, nghe chỉ tương đối nhàm chán.

Nghe nghe, Tiểu Tại Tại lại ngủ rồi.

Trước khi ngủ, bé mơ mơ màng màng mà nghĩ đến, không biết khi nào bản thân mới có thể gặp lại anh trai xinh đẹp, cái đồng hồ quả quýt kia vẫn chưa trả lại cho anh ấy đâu.

*

Sau khi thu thập Tiểu Dương lâu thỏa đáng, Ninh gia liền rời khỏi khách sạn, chính thức dọn hành lý vào ở.

Bởi vì bọn họ ở bên này cũng không có người thân hay họ hàng gì, mà bên Giang Tùng Văn kia còn phải bận mấy việc bên Đồn cảnh sát, phòng ngừa có người không an phận làm bậy trong dịp Tết, cho nên cũng không rảnh ăn bữa cơm với Ninh gia.

Cuối cùng cả nhà Ninh gia chỉ có thể làm một bàn đồ ăn thật lớn, cả nhà ngồi quanh lại một chỗ, làm một bữa chúc mừng dọn vào nhà mới.

Thời gian trôi nhanh đến Tất Niên.

Đây cũng là Tất Niên đầu tiên mà cả nhà bọn họ trải qua ở thủ đô này.

Bởi vì thời gian ngắn ngủi, cho nên chuẩn bị cũng không được đầy đủ cho lắm, nhưng trên mặt mỗi người đều có một nụ cười xán lạn, trong mắt sáng rọi hơn trước rất nhiều, càng nhiều hơn một tia hy vọng.

Không chỉ có mỗi cả nhà bọn họ như thế, từng nhà trên cả nước người đều như thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-232.html.]

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, năm nay qua đi, cuộc sống năm sau sẽ khác rất nhiều hơn so với trước!

Bắt đầu năm sau, hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên trước tiên đưa bà Ninh, Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên cùng đi xử lý chuyện chuyển hộ khẩu.

Bởi vì bọn họ có bất động sản ở thủ đô, hơn nữa có một chút nhân mạch tương trợ, cho nên chuyển xử lý hộ khẩu cũng khá nhanh chóng.

Cầm sổ hộ khẩu mới nóng hổi, Tô Hân Nghiên nhanh chóng lôi chồng đi kiểm tra các trường tiểu học và sơ trung gần nhà, cố gắng tìm cho con một ngôi trường có điều kiện tốt nhất, phù hợp nhất để con được đi học.

Cuối cùng, sau khi chọn tới chọn lui, họ cũng đã chọn được trường tiểu học và sơ trung cho hai đứa trẻ.

Tất cả đều là trường công.

Thời buổi này lực lượng thầy cô giáo trường công tốt hơn nhiều so với tư nhân.

Tương đối trùng hợp chính là, trường học của Tiểu Tại Tại và trường sơ trung của Ninh Hiên là cùng một cơ .

Không phải là cùng một trường, nhưng hai trường thuộc cùng một trường trung học trọng điểm, vì vậy cơ sở của ba trường đều nằm cạnh nhau.

Điều này cũng tiện hơn trong việc đi và về của hai anh em.

Chỉ là trường học cách nhà bọn họ có một tí xíu khoảng cách, đi đi về về ước tinh mất khoảng hai mươi phút, mà nếu có thể đạp xe đạp, tự nhiên có thể tiết kiệm được phần nào sức lực và thời gian rất nhiều.

Cho nên sau khi chọn trường cho bọn nhỏ xong xuôi, Tô Hân Nghiên ngay lập tức tính toán định mua cho bọn nhỏ một chiếc xe đạp.

Vừa lúc, lúc trước Ninh Hiên tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng ở xưởng máy móc của ba ba, được một tấm phiếu xe đạp.

Tấm phiếu xe đạp đó vẫn còn giữ lại, không bị sử dụng, hiện tại có thể trực tiếp đi mua một chiếc xe đạp, cho hai anh em này đi học.

Còn những người còn lại trong gia đình thì không sử dụng xe đạp.

Bởi vì trước đó bọn họ đã từng hỏi thăm.

Là sinh viên năm nhất, là không cho phép ở ngoài, chỉ có thể chờ đến cuối tuần nghỉ, mới có thể về nhà.

Đương nhiên chuyện này không bài trừ người có tình huống đặc thù có thể ngoại lệ, rốt cuộc thi đại học nghỉ mất mười năm, tích lũy đến bây giờ mới một lần nữa bắt đầu, mà trong đó cũng có nhiều sinh viên đã có tuổi, đã có gia đình có con .

Các sinh viên vừa phải lo gia đình vừa lo học hành, xét tính chất đặc biệt của lớp sinh viên này, tin rằng nhà trường chắc chắn sẽ giúp đỡ phần nào.

Ví dụ như có thể cho đặc quyền được ngoài trú chẳng hạn.

Nhưng bởi vì không xác định có chuyện đó thật sự hay không, cho nên vợ chồng hai người Ninh gia tạm thời không định mua thêm chiếc xe đạp nào.

Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan tới việc trong nhà giờ chỉ còn một tấm phiếu xe đạp.

“Đây là cho tụi con sao?”

Loading...