Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:20:26
Lượt xem: 51

Sau khi đi qua hoa viên nhỏ, Tiểu Tại Tại lập tức chạy nhanh về phía tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ở giữa.

Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy căn nhà có kiểu hình kiến trúc độc đáo này đó!

“Tại Tại, đừng chạy nhanh quá!”

Sợ em gái bị té ngã, Ninh Hàn lo lắng mà đuổi theo ở phía sau.

Cả hai anh em cùng nhau đẩy cửa lớn của căn nhà có kiểu dáng của phương Tây này, may mà cửa không khóa, dễ dàng được mở ra, nhưng bụi bám vào cửa quá nhiều, khi đẩy ra thì rất nhiều bụi rơi xuống.

Đột nhiên không kịp dự phòng, Ninh Hàn phải chịu một lớp bụi bẩn.

Anh phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt, sợ bụi sẽ bay vào trong mắt, sau đó duỗi tay điên cuồng lấy tay phủi bụi dính ở trên người mình đi, cho đến khi xác nhận bụi trên cơ bản đều đã được phủi sạch, lúc này mới dám mở to mắt ra.

Mà việc đầu tiên sau khi mở mắt, chính là đi tìm thân ảnh của Tiểu Tại Tại.

Chính bản thân anh còn bị bụi bẩn làm cho chật vật như vậy, sợ Tiểu Tại Tại còn bị đáng sợ hơn.

Lần trước tiểu gia hỏa đi về Trần gia thôn đã bị bụi bám lên người, bộ dáng chật vật ấy anh vẫn còn nhớ rõ.

Kết quả khi quay đầu, liền thấy Tiểu Tại Tại đã sớm cơ trí mà né tránh ở rõ xa, lấy anh ba làm lá chắn, cả người đều rất sạch sẽ.

Đừng nói bị bụi làm cho mặt xám mày tro, căn bản bé còn chả dính một hạt bụi nào!

Ninh Hàn: “……”

Tuy rằng biết em gái không phải cố ý hố anh, nhưng chính tâm tình vẫn có chút phức tạp.

Tiểu Tại Tại chớp chớp mắt, hiển nhiên cũng biết hành vi chạy trốn bỏ là anh cả một mình của bé là không có đạo đức, nên bé lập tức mượn khăn tay sạch sẽ của bà nội, chạy lon ton đến trước mặt anh cả, nhón mũi chân đem khăn tay đưa cho anh.

“Anh cả lau mặt.”

“Thế em lau cho anh.”

Ninh Hàn ngồi xổm xuống, muốn được hưởng em gái phục vụ.

Tự giác bản thân đuối lý nên Tiểu Tại Tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận lau sạch khuôn mặt đẹp trai của anh trai mình.

Sau khi lau xong, một chiếc khăn tay trắng tinh đã bị bụi bẩn làm cho đen xì lại.

Tiểu Tại Tại không đem khăn tay bẩn như vậy trả lại cho bàn nội, mà cẩn thận cất đi, cho vào trong túi áo của mình, sau khi trở về giặt sạch rồi mới trả lại cho bà nội.

Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ này, nên sau khi mọi người tiến vào Tiểu Dương lâu đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.(nghe câu này như truyện kinh dị ý nhỉ....)

Tuy căn nhà nhỏ này trong tên của nó có chữ "nhỏ", nhưng trên thực tế lại không nhỏ một chút nào, tính mỗi khu vườn nhỏ ở bên ngoài thôi, toàn bộ diện tích chiếm địa chừng hơn bốn trăm mét vuông.

Lầu trên và lầu dưới của Tiểu Dương lâu lên đến hơn 600 mét vuông.

Diện tích lớn như vậy, phòng tự nhiên cũng rất nhiều.

Ngay khi bước vào tầng 1 là một phòng khách rất rộng rãi, bên phải là bếp bán mở và phòng ăn cho cả gia đình dùng bữa.

Còn bên trái là hai cái phòng, một phòng thì trống rỗng, không có một thứ gì, tạm thời nó chưa có chức năng gì, phòng còn lại chỉ đơn giản là một phòng ngủ với giường ngủ ở giữa, tủ quần áo, tủ trang điểm và các đồ đạc khác.

Ở hai gian phòng đối diện, có một phòng vệ sinh nhỏ.

Tham quan xong lầu một, cả nhà tiếp tục bước lên lầu hai.

Từ lầu một đến lầu hai ở giữa có một cái cầu thang xoắn ốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-230.html.]

Cầu thang không dài, rốt cuộc Tiểu Dương lâu cũng cũng chỉ có hai tầng này, nhưng nếu đi trên cầu thang này đối với bà Ninh lại không dễ dàng chút nào.

Khi những đứa cháu tinh lực dồi dào khác đang hăng hái nhảy lên, còn bà chỉ có thể từ từ bước lên.

Leo đến thở hồng hộc, còn bất chấp bẩn hay không bẩn, duỗi tay đỡ lấy phần tay vịn của cầu thang.

“Mẹ, con đỡ mẹ nha.” Tô Hân Nghiên nhìn thấy mẹ chồng đang leo cầu thang một cách mệt nhọc, lập tức quay lại đỡ bà, mà Tiểu Tại Tại khi thấy hành động của mẹ, cũng lập tức quay lại đi xuống, giúp đỡ mẹ cùng nhau đỡ bà nội.

“bà nội, con cũng đỡ cùng nha.”

“Được, cảm ơn Hân Nghiên, cảm ơn bé con.”

Bà Ninh được con dâu và cháu gái đỡ, cảm giác nhẹ nhàng đi rất nhiều, nét già nua trên mặt không khỏi mang theo chút vui mừng hạnh phúc.

Cả nhà cùng lên lầu hai, lần này vì chiếu cố bà Ninh, cố ý thả chậm tốc độ tham quan.

Lầu hai có sáu gian phòng, một gian tương đối rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, có phòng tắm nhỏ, hiển nhiên là phòng ngủ chính, bên cạnh phòng ngủ chính là một phòng để quần áo, nhưng bên trong lại không có quần áo trong đó, chỉ còn lại mấy cái kệ quần áo rách nát.

Đi sâu hơn vào bên trong là một thư phòng.

Đồng dạng với căn phòng trước, bên trong cũng không có lấy một quyển sách, thậm chí còn còn có dấu vết bị cướp đoạt rõ ràng, giá sách trống rỗng cũng bị đổ xuống, ngay cả chiếc bàn ban đầu và các vật dụng khác cũng bị vỡ thành nhiều mảnh.

Ngay từ đầu bọn họ còn thiếu chút nữa còn không mở được cửa thư phòng.

Bởi vì vụn gỗ đầy đất chắn cửa, làm người ta rất khó đẩy cửa ra, cuối cùng Ninh Hàn dùng vũ lực buộc cửa mở ra.

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn bên trong, tất cả mọi người đều nhanh chóng rút lui.

Cảm thấy một chút nặng nề mà không có lý do.

Chịu sự ảnh hưởng của cảm xúc này, ba căn phòng còn lại, bọn họ cũng xem tương đối vội vàng.

Nhưng ba căn phòng kia đều là phòng ngủ, một căn là dành cho các thành viên trong nhà, hai phòng còn lại là phòng ngủ dành cho khách, kỳ thật cũng không có gì đẹp.

Sau khi đi qua ba phòng ngủ, trong cùng là một căn phòng vệ sinh khác.

Toàn bộ bố cục của Tiểu Dương lâu về cơ bản là tám phòng ngủ, ba phòng tắm và hai đại sảnh.

Mỗi phòng ngủ đều có một ban công nhỏ, nhưng nó được dùng để ngắm cảnh và ánh sáng trong lành chứ không phải để phơi quần áo hay những thứ tương tự.

Nếu muốn phơi quần áo, chỉ có thể phơi trên khu đất trống ở hoa viên nhỏ kia.

Sau khi đánh giá toàn bộ Tiểu Dương lâu xong, đáy lòng Tô Hân Nghiên đã hiểu rõ.

Căn hộ này nhiều năm như vậy thật sự không có ai sinh sống, có thể do lo ngại căn nhà này có kiểu dáng của phương Tây, cho nên mọi người sợ rước họa vào thân, cũng không dám tiến vào thậm trí là sinh sống.

Đây là một điểm tốt cho gia đình họ.

Ít nhất thì Tiểu Dương lâu này vẫn được giữ lại, nó cũng không bị phá hủy nghiêm trọng như tứ họp viên kia.

Nhưng ngược lại, bên trong Tiểu Dương lâu hẳn đã bị một cuộc cướp trộm từ lâu, tất cả những thứ có giá trị trong đó đều đã bị trộm mất không còn nữa, chỉ còn lại một đống đồ đạc cũ nát.

những thứ còn lại vừa cồng kềnh lại không đáng giá tiền, cho nên mới không ai muốn.

Nhưng những thứ nà không đáng giá tiền chỉ ở niên địa này.

Nếu là đặt vào đời sau, những dồ dùng tinh xảo như vậy, gỗ phải là loại gỗ cao cấp, nếu giữ gìn tốt thì có thể bán được giá tốt.

Cái ý niệm này chỉ là ở đáy lòng Tô Hân Nghiên dạo qua một vòng, ngay sau đó lập tức biến mất.

Loading...