Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:01:38
Lượt xem: 46
“Chuyện lớn gì thế?”
Nghe ba ba vừa nói như vậy, Ninh Hiên quyết định trước tiên nên xem xét chút, nếu là chuyện này thật sự rất quan trọng, cậu liền không so đo với ba ba nữa.
Sau tất cả cũng không thể so đo được. Ai kêu cậu thân là con trai đâu?
Mông còn chưa kịp dựa gần vào sô pha, Ninh Hiên đột nhiên bị một tiếng thét quỷ khóc sói gào chói tai sợ tới mức nhảy cẫng lên, ngay cả Tiểu Tại Tại cũng bị giật mình bừng tỉnh.
Bé bàng hoàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn anh cả trước mặt, giống như bị con khỉ bám vào người, trong tay cầm một cái tờ giấy gì đó, quơ chân múa tay vừa hét vừa nhảy, rất giống Nhị ngốc tử ở Trần Gia thôn hồi trước.
Tô Hân Nghiên xem đến vui vẻ.
Thậm chí dưới đáy lòng cô còn cảm thán, con trai cả như vậy mới giống một thiếu niên mười mấy tuổi có sự họat bát đến mức hơi điên.
Đối lập với anh cả, Ninh Hàng bên cạnh sau khi cầm lấy thư thông báo trúng tuyển của mình lên, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh chỉ liếc mắt một cái, xác nhận tin tức không có lầm sau đó liền cất thư thông báo trúng tuyển đi, rồi tìm một chỗ ngồi xuống, an tĩnh mà quan sát anh cả như con khỉ khiêu vũ đơn độc một mình.
(Ninh Hàng: đang xem xiếc đừng quấy rầy....)
Bà Ninh thì cười một cách vui vẻ, không hề có oán niệm khi bị đánh thức, vui mừng mà nhìn bộ dáng cao hứng của bọn nhỏ.
“Thật tốt a, nhà ta có thật nhiều sinh viên.”
Ngày này đối với mọi người Ninh gia mà nói chú định là một ngày hạnh phúc vui sướng, cả nhà đều cao hứng giống như ăn tết.
Sau khi Tô Hân Nghiên bình tĩnh lại, tiếp tục hưng phấn mang theo tiền ra cửa, chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua thịt về làm một bữa tiệc lớn, để cho cả nhà ăn mừng liên hoan.
Cùng thời điểm gia đình họ nhận được giấy báo nhập học, nhiều người cũng lần lượt nhận được.
Trong đó Trần gia thôn đã gây được tiếng vang lớn trong toàn xã!
Ở những ngôi làng xung quanh khác, nhiều nhất một hoặc hai người trúng tuyển đại học, một số người trong số họ cũng chỉ có thể vào cao đẳng, nhưng ở Trần gia thôn lại nổi bật nhất có sáu sinh viên đại học!
Trong đó tự nhiên bao gồm cả Tô Hân Nghiên ở bên trong.
Hộ khẩu của cô còn ở trong thôn, thời điểm thống kê cũng được tính cả vào bên trong.
Mà ngoại trừ cô, thầy giáo trường tiểu học thôn Trương Tuệ, cùng với vợ Hứa Thốn Ni cũng đều thuận lợi mà thi vào đại học, ngoài ra còn có một nam thanh niên tri thức khác, cùng hai người ở trong thôn.
Một người là anh trai của Tiểu Hoa, Trần Quốc Đống.
Một người còn lại là anh em tốt với Ninh Hàn ở trong thôn, Nhị Béo, tên thật là Trần Tráng.
Tuy rằng Nhị Béo chỉ là thi đậu vào một trường cao đẳng bình thường trường, vẫn là gần trúng tuyển, nhưng đối với nhà Nhị Béo mà nói, đây đã là bất ngờ lớn.
Mẹ của Nhị Béo- Trần Nhị Thẩm sau khi biết được con trai thuận lợi thi đậu đại học, mỗi ngày nằm mơ đều có thể cười vui vẻ, còn hứng thú bừng bừng mà chuẩn bị một đống lễ vật, muốn kêu Nhị Béo đưa cho Ninh gia.
Bà cảm thấy là nhờ năm đó Tô Hân Nghiên quyên góp cho thôn một bộ ôn tập tư liệu kia, giúp cho con trai bà rất nhiều.
Tuy rằng sự thật như thế, nhưng Nhị Béo nhìn kia một đống lễ vật kia dường như đã đem cậu đánh sụp, vẫn là có chút kháng cự.
Không phải là cậu không muốn tặng đi, chủ yếu do chỉ với mối quan hệ thân thiết giữa cậu và Ninh Hàng, trên thực tế cũng không cần phải khách khí như vậy, hơn nữa cậu cảm thấy với tính cách của dì Tô, cậu có mang qua người ta cũng không nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-215.html.]
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không lay chuyển được mẹ mình, phải mang hai con gà sống lớn đến cửa nhà Ninh gia.
Nhìn thấy cậu lại đây Ninh Hàn rất vui vẻ.
Mà khi tầm mắt của anh dừng lại ở trên con gà đang bị trói kia, lại hoảng sợ, thậm chí cửa cũng không dám cho người ta tiến vào, trực tiếp lôi kéo Nhị Béo chạy xuống dưới lầu.
“Người anh em của tôi ơi, cậu cũng không phải không biết em gái tôi là cái loại tính tình gì, vừa nhìn thấy gà liền hưng phấn, làm sao cậu lại dám ở trước mặt con bé đưa hai con gà này lại đây? Không sợ bị con bé gây tai họa gì sao?”
“Không phải do mẹ tớ bắt tớ phải mang theo sao.”
Nói đến chuyện này, Nhị Béo cũng rất bất đắc dĩ.
“Được rồi, cậu có tâm là được rồi, hai con gà này vẫn nên mang về đi, đừng mang vào nhà tớ, đặc biệt là đừng để em gái tớ thấy .” Ninh Hàn khẩn trương mà dặn dò.
Kết quả cậu nói vừa xong, phía sau truyền đến một giọng trẻ con mềm mại.
“Đừng để em thấy cái gì thế?”
Thân thể hai người đồng thời cứng đờ, không biết có phải ảo giác hay không , hai con gà đang bị trói trong tay Nhị Béo cũng cứng đờ thân thể, trong đó một con còn bị rụng một mảng lớn lông gà.
Bị dọa rớt lông.
Lộc cộc……
Phía sau truyền đến tiếng bước chân Tiểu Tại Tại dần dần tới gần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Trong nháy mắt Ninh Hàn xoay người, một tay ôm eo em gái, một tay che lại đôi mắt bé, quay đầu hô to với Nhị Béo: “Cậu chạy mau!”
“A? Hả!”
Nhị Béo hốt hoảng mà xoay người chạy, chạy vội chạy vàng, đáy lòng cậu còn có chút mê mang.
Không phải, không phải là cậu tới đưa quà sao?
Sao lại biến thành vì bảo vệ quà mà chạy thế này?
Nan đề này vô giải.
Một đầu khác hai anh em.
Đột nhiên bị anh trai che đôi mắt lại Tiểu Tại Tại hơi ngốc một chút, ngay sau đó mới giãy giụa: “Buông Tại Tại ra!”
Ninh Hàn không trước tiên buông em gái ra, mà là cảnh giác quay đầu lại, cho đến khi thấy Nhị Béo mang theo gà chạy đi không thấy bóng dáng, lúc này mới buông bé ra.
“Sao em lại chui ra đây?” Đáy lòng anh còn đang sợ hãi mà dò hỏi em gái.
Căn bản không biết đã xảy ra gì đó, Tiểu Tại Tại ngơ ngác mà trả lời: “Mẹ bảo em ra ngoài này gọi anh về, hành lý của anh vẫn chưa thu xong đâu.”
Giấy báo nhập học cũng đã nhận được, bé và anh ba cũng được nghỉ đông, gia đình dự định lên thủ đô trước thời hạn.
Muốn nhanh chóng lên trên đấy thu xếp trước.