Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:55:28
Lượt xem: 42
Thời điểm Ninh gia nhận được thư thông báo trúng tuyển, là một một buổi sáng đầy nắng.
Một ngày này, Tô Hân Nghiên vốn định đi bưu cục lấy tiền nhuận bút năm nay, không ngờ cô chưa kịp ra cửa, người phát thư Tiểu Táo đã mang thư thông báo trúng tuyển của mọi người đến đây trước cô một bước.
“Chị Tô , đây là thư của nhà chị.”
Tiểu Táo cười đem sáu phong thư đưa cho Tô Hân Nghiên.
“Nhiều như vậy sao?” Tô Hân Nghiên nhận thư, cúi đầu nhìn, phát hiện trong đó bốn phong rõ ràng chính là từ trường học đưa tới, hai phong thư còn lại khác là tiền nhuận bút nhà xuất bản gửi lại đây.
Cô không quan tâm hai phong thư tiền nhuận bút kia, một lòng chỉ hướng về bốn phong thư kia, hơn nữa còn phải xem xét kĩ nội dung bên trong bức thư đó.
Chờ khi xác nhận mỗi một phong đều từ trường ở nguyện vọng một của cả nhà gửi về đâu, nhịn không được thở nhẹ nhõm một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui mừng.
“Thật tốt quá, chúng ta đều thi đậu! Cảm ơn cậu nha Tiểu Táo.”
“Chúc mừng chị Tô, một nhà bốn sinh viên nha.” Tiểu Táo trước khi đưa thư tới đây đã biết trước tình huống Ninh gia, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Hân Nghiên vui vẻ, vẫn vì bọn họ cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Không nghĩ Ninh gia, thi bốn người thì cả bốn người đều đỗ, thật đúng là khó lường.
Nếu nó được công bố ra bên ngoài, bọn họ chắc chắn có thể lên báo.
Nhưng theo như tính cách có chút hướng nội của chị Tô, hẳn là không thích bị chú ý quá mức đâu nhỉ?
Tuy nói rất muốn lưu lại nhìn những người còn lại ở Ninh gia thi đậu trông như thế nào, có lẽ còn có thể dính chút không khí vui mừng, xin vía cho con trai nhỏ mới sinh của mình cũng thông minh như vậy, nhưng bây giờ trên người lại có rất nhiều thư cần phải giao, thật sự không có thời gian.
Cho nên sau khi đưa xong Ninh gia, Tiểu Táo vội vàng cáo từ, lại vội vàng đi đưa tin cho nhà khác.
Tiễn Tiểu Táo đi, Tô Hân Nghiên vui rạo rực mà cầm một đống thư về nhà.
Cô rút thư trúng tuyển của bản thân ra, mở ra, trịnh trọng lấy giấy thông báo trúng tuyển bên trong ra, từng câu từng chữ đọc cẩn thận.
Có thể là do đại não quá mức hưng phấn, cũng có thể là do cảm xúc quá mức kích động.
Tô Hân Nghiên nhìn chữ trên giấy thông báo trúng tuyển, rõ ràng chữ nào cô cũng đọc được, nhưng lại không thể đọc vào trong đầu được, đại não trống không còn một mảnh, đôi tay còn đang run nhè nhẹ.
“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Ninh Viễn Hàng từ trong phòng ngủ đi ra, vừa lúc nhìn thấy sự khác thường của vợ, anh vội lo lắng mà đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, ôn nhu quan tâm nói.
“Không, chính là em quá cao hứng đến nỗi nhất thời đầu có chút choáng váng.”
Tô Hân Nghiên dứt khoát bỏ giấy thông báo trúng tuyển ra, không nhìn, trước tiên để tâm trạng bình tĩnh lại đã.
Thấy thế, ánh mắt Ninh Viễn Hàng cũng theo tờ giấy làm cảm xúc của vợ mất bình tĩnh, sau khi thấy rõ trên đó viết gì, đuôi lông mày nhướng lên, ngoài ý muốn nói: “Thư thông báo trúng tuyển về rồi?”
Nói rồi, cũng mang theo chút khẩn trương cùng tâm trạng hồi hộp, từ trên bàn lất ra một phần thư của bản thân, mở ra xem.
Sau khi thấy mình đã đỗ vào nguyện vọng một, tuy là một người có tâm tư trầm ổn như anh, cũng nhịn không được mừng rỡ bế vợ lên, mang theo cô xoay vòng vòng ở trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-214.html.]
“Hân Nghiên, anh đỗ rồi!”
“Em biết, em mau buông em xuống!”
Đột nhiên không kịp dự phòng bị hoảng sợ, cảm giác không trọng lực cùng với việc bị xoay vòng vòng, làm Tô Hân Nghiên có chút sợ hãi mà ôm chặt cổ của chồng.
Thật ra, cô rất sợ cảm giác này.
Không phải là chứng sợ độ cao, mà là chán ghét cảm giác không trọng lực.
Trước kia Tô Hân Nghiên chưa bao giờ đến công viên giải trí để đi tàu lượn siêu tốc, chơi những trò chơi kích thích cảm giác đó, cùng lắm cũng chỉ có thể chơi được trò ngựa gỗ xoay tròn, vậy đã là quá sức đối với cô rồi.
Hiện tại cảm giác này, bản thân bị Ninh Viễn Hàng ôm xoay vòng vòng, so với việc ngồi ngựa gỗ xoay tròn còn sợ hãi hơn.
Phát hiện vợ không thoải mái, Ninh Viễn Hàng vội vàng buông cô xuống, ngượng ngùng cười nói: “Vô cùng xin lỗi, anh chỉ là đang rất cao hứng, không phải cố ý.”
“Tình huống lần này đặc thù, em sẽ tha thứ cho anh, nhưng không được có lần tiếp theo.”
Tô Hân Nghiên trừng mắt nhìn chồng, không muốn so đo với anh.
Cô chỉ huy đi đánh thức chủ nhân còn lại của những bức thư trúng tuyển này dậy: “Đi kêu lão đại lão nhị dậy đi, bọn họ hẳn cũng muốn sớm nhận được thư thông báo trúng tuyển.”
“Được.”
Ninh Viễn Hàng vừa mới phạm sai lầm, lúc này làm việc phi thường tích cực, vợ vừa phân phó, anh đã lập tức liền đi gõ cửa gọi người.
Hơn nữa không chỉ có hai đứa lớn, hai đứa nhỏ, bao gồm cả bà Ninh đều bị tiếng gõ mạnh mẽ đánh thức.
—— Ninh Viễn Hàng khó có khi lại ấu trí như vậy, không cho phép trong nhà không có ai cùng bọn họ trải qua giấy phút hạnh phúc này.
Tô Hân Nghiên ngăn không kịp : “……”
(chắc bả bất lực lắm.....)
Anh còn nhớ rõ hai người bạn nhỏ nhà anh hôm nay không dễ dàng gì mới được nghỉ, khó có khi được ngủ lâu như vậy, kết quả bị cha ruột đem giờ ngủ này đi ngâm nước nóng.
Tiểu Tại Tại bị ba ba đánh thức còn tốt.
Đôi mắt của bé đang buồn ngủ m.ô.n.g lung phải ngồi dậy ôm búp bê vải, cùng với quả đầu lộn xộn, an tĩnh mà đi ra, ngồi ở bên cạnh mẹ, rất tự nhiên mà chui vào trong lòng mẹ nằm, tiếp tục nhắm mắt.
Ngoan ngoãn mà thay đổi chỗ ngủ khác.
Nhưng Ninh Hiên lại không dễ tính như vậy.
Cậu có chút tức giận đứng lên, một ngày vất vả lắm mới được nghỉ đã bị đánh thức, tức giận đến thiếu chút nữa khóc rống lên.
Giương mắt nhìn đồng hồ, mới 7 giờ sáng, càng khí, hốc mắt đã bắt đầu hơi hồng: “Ba không thể cho con ngủ một giác thật yên ổn à?”
Đối mặt với cậu con trai đang lên án, phản ứng của Ninh Viễn Hàng chỉ là vỗ vỗ bờ vai của cậu, lời lẽ rất chính đáng, thêm nghiêm túc: “Đồng chí Ninh Hiên, nhờ cậu phải ngồi ở đây một lát, trong nhà đang có chuyện lớn cần phải tuyên bố, tuyên bố xong là cậu có thể trở về tiếp tục ngủ nướng.”