Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:54:37
Lượt xem: 42
“MẸ chúng ta đã về rồi!”
Tiểu Tại Tại người còn chưa đi tới cửa nhà, giọng trẻ con thanh thúy đã đi trước truyền vào nhà.
Tô Hân Nghiên đang ở phòng bếp xào rau, nghe tiếng cầm nồi đang đảo rau ra, liền nhìn thấy con gái mình mang theo một chiếc cặp nhỏ ở lối vào để thay giày, trong khi con trai lớn đi theo sau bé.
Chiều cao của một lớn một nhỏ này chênh lệch quá lớn, đứng chung một chỗ không giống như là hai em, ngược lại giống như hai cha con vậy.
Cô cười tươi, dặn dò: “Đã về thì cất cặp sách đi rồi rửa tay, đợi tí nữa là có cơm ăn rồi đây.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại đáp lại, thuận tay ném cặp sách lên trên sô pha, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Chờ khi bé rửa tay xong đi ra ngoài, mọi người trong nhà trên cơ bản đều ở đây, chỉ còn lại mỗi Ninh Hiên chưa về nhà.
Năm nay Ninh Hiên mười một tuổi, đã vượt qua kì thi tuyển sinh trung học cơ sở, thành công trở thành một học sinh trung học.
Việc học ở sơ trung trương đối nặng hơn ở tiểu học rất nhiều, cho nên cậu tan học tương đối trễ, người trong nhà đã từ sớm hình thành thói quen, mọi người cùng ở phòng khách nói chuyện phiếm chờ cậu về rồi ăn cơm.
Cả nhà chỉ có duy nhất một mình Tiểu Tại Tại, được mẹ cho một cát canh xương sườn húp.
Tuổi bé còn nhỏ, vẫn đang trong thời điểm lớn, không nhịn được đói, cho nên không thể cùng mọi người đợi anh ba về nhà ăn cơm mà phải có cái gù để lót bụng trước.
Đồ ăn cơ bản đều đã làm xong, đến giờ chờ mọi người cùng ăn.
Tô Hân Nghiên lau sạch tay, bước ra ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, vừa xem TV vừa trò chuyện với cả gia đình.
Hôm nay chính là ngày mọi người đi điền nguyện vọng của mình, đề tài chuyện phiếm của bọn họ đương nhiên không thể tách rời chủ đề điền nguyện vọng vào đại học.
“Hôm nay mọi người điền vào Trường Đại học nào? Vào chuyên ngành nào? Cuối cùng cái chuyên ngành kia có phù hợp với bản thân mình hay không?”
Nghe thấy ba ba hỏi chuyện, mọi người đều nghiêm túc trả lời: “Nguyện vọng một của con là vào trường Thanh Đại ở thủ đô, chuyên ngành kiến trúc, nguyện vọng hai và ba cũng đều vào vì vậy nên chọn và chuyên môn này.”
Nghe thấy con trai cả muốn thi kiến trúc, Ninh Viễn Hàng có hơi chút kinh ngạc.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ phát hiện con trai cả lại đối với phương diện này có hứng thú.
Quay đầu nhìn về phía vợ, lại thấy vẻ mặt cô đương nhiên, liền cho rằng là trước kia là bản thân không đủ quan tâm con trai, trong lòng hơi ngẫm lại.
Tuy nhiên, anh vẫn ủng hộ con đi theo con đường mình đã chọn.
“Con đường tương lai của con, là do chính con chọn, ba mẹ không can thiệp, nhưng ba mẹ chỉ hy vọng nếu con lựa chọn con đường này, phải nỗ lực thật tốt, học cách kiên trì, không được bỏ dở nửa chừng.”
“Con sẽ làm được.” Ninh Hàn kiên định gật gật đầu.
Tô Hân Nghiên không phát biểu ý kiến gì.
Cô đã sớm biết rằng trong tương lai con trai sẽ trở thành cá sấu ngành bất động sản, cho nên đối với lựa chọn của thằng bé cũng không ngoài ý muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-212.html.]
Không, vẫn là có một chút, nguyên bản cô còn cho rằng con trai cả sẽ lựa chọn ngành tài chính học hay kinh tế quản lý linh tinh gì đó đâu.
Rốt cuộc cá sấu ngành bất động sản cũng không nhất định bắt buộc phải hiểu rõ về ngành kiến trúc?
So sánh với Ninh Hàn, nguyện vọng của Ninh Hàng lại không làm người ta ngoài ý muốn chút nào.
Nguyện vọng một của anh cũng là Trường đại học Thanh Đại ở thủ đô, một trong hai trường đại học hàng đầu của đất nước, còn chuyện ngành muốn chọn là: Toán học.
“Khá tốt.” Tô Hân Nghiên gật đầu nói: “Con cũng giống anh cả con, ba mẹ cũng đều sẽ không can thiệp vào quyết định của hai con.”
Nguyện vọng của Tô Hân Nghiên thì tất cả mọi người đều biết, không cần thiết phải nói lại làm gì, hiện tại cả nhà chỉ còn lại mỗi Ninh Viễn Hàng chưa nói ra mà thôi.
Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Dưới ánh mắt đó, Ninh Viễn Hàng trầm mặc xuống, nói: “Trước khi điền nguyện vọng ba cũng đã nói chuyện với lãnh đạo rồi, bọn họ nói sau khi ba vào đại học, vẫn là có thể tiếp tục làm ở đây, ba cũng đã cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn ngành kinh tế quản lý, để sau này ra trường cũng giúp ích được cho công việc quản lý nhà máy. "
Xưởng máy móc dù sao cũng là nơi phía trên đặc biệt bố trí anh vào làm, hơn nữa đối với công tác này, anh cũng khá thích thú, hơn nữa công việc này anh cũng đã bỏ rất nhiều công sức vào, không phải nói bỏ là có thể tùy ý bỏ được.
“Vậy anh báo danh vào trường nào?” Tô Hân Nghiên vội vàng khẩn trương hỏi lại, trong lòng có chút hồi hộp.
“Giống với em.”
Nghe thấy câu này, cô nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là được rồi.”
Nói thật, cô không muốn cùng chồng tách ra trong bốn năm học đại học.
Thời gian trước chia xa cũng đủ nhiều, hiện tại vất vả lắm mới được bên nhau, nếu là bởi vì học đại học hai nơi khác nhau, còn phải lại tiếp tục chia lìa bốn năm, khả năng cô sẽ rất khó chịu.
Hiện giờ nghe thấy hai người cùng ghi danh vào cùng một trường học, lúc này cô mới yên lòng.
Còn chuyện gì xảy ra sau khi tốt nghiệp thì hãy nói đến chuyện sau khi tốt nghiệp, còn quá sớm để lo lắng về những người có hay không.
“Bà nội, ba mẹ, anh cả, anh hai, em gái.”
Trong lúc cả nhà đang trò chuyện, Ninh Hiên đã tan học về nhà.
Cậu cúi xuống thay giày ở cửa ra vào, nhân tiện gọi tất cả các thành viên trong gia đình đến để thu hút sự chú ý.
“Tiểu Hiên đã trở lại rồi à, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tô Hân Nghiên đứng dậy đi phòng bếp bê tất cả các món ăn ra, tiếp đón cả nhà ăn cơm.
Cả nhà cùng nhau ngồi quanh quần lại với nhau ăn một bữa cơm vui vẻ, ăn xong là Tiểu Tại Tại thu thập và rửa bát đũa, hôm nay đến phiên bé rửa bát.
Mọi việc nội trợ trong Ninh gia không có sự phân công lao động rõ ràng, về cơ bản, ai muốn làm thì làm.
Chỉ có rửa bát là được phân công rõ ràng.