Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:37:56
Lượt xem: 42
Cô nhìn chiếc hộp sắt nhỏ đồng thời trong lòng cũng suy đóan xem trong đó có cất chứa thứ gì quý giá không.
Rốt cuộc cô cũng biết thân phận không đơn giản của cha mẹ chồng trước kia, không phú cũng quý.
Nếu như thế, năm đó bọn họ chạy nạn, họ mang theo một số đồ đạc có giá trị khi bỏ trốn là điều bình thường.
Chỉ là không biết bên trong rốt cuộc có cái gì.
Đương nhiên bà Ninh cũng không có ý định tại đây mở ra cho con trai và con dâu xem, bà chỉ là dặn dò con trai và con dâu lấp cái hố đó đi, mà bà lại cầm cái giẻ lau, thấm chút nước giếng, cẩn thận lau cái hộp sắt nhỏ kia đi.
Bởi vì tò mò, Tô Hân Nghiên vẫn luôn chú ý mẹ chồng đang làm gì.
Nhưng khi cô nhìn thấy nguyên trạng của cái hộp nhỏ đó mới phát hiện, thì ra đây không phải là hộp sắt nhỏ, mà là một cái đồng được chế tạo thành hộp trang sức.
Chỉ đến khi đào hố thì dụng cụ đào hố chạm vào hộp thiếc nhỏ tạo nên âm vang lớn, cô mới nhầm tưởng nó được làm bằng sắt.
Hoa văn trang trí trên hộp thiếc nhỏ cũng không được tính là quá hoa lệ và tính xảo, nhưng chỉ cần nhìn phía trên có những hoa văn tao nhã, toát lên vẻ sang trọng, vừa thấy liền biết đây là vật có giá trị.
Mà đồ vật được khóa ở bên trong, khẳng định cũng không phải là đồ đơn giản gì.
Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì của mình, Tô Hân Nghiên liền dời ánh mắt đi.
Cô vốn không thèm muốn nó.
Vốn dĩ, những thứ kia thuộc về mẹ chồng, cũng không phải là của cô, không cần phải nhớ thương làm gì.
Hai vợ chồng vừa mới lấp xong hố, Tiểu Tại Tại liền lon ton chạy tới.
bé được phái tới báo tin: “Bà nội ba ba mẹ, bên kia anh trai nói đã dọn đồ xong, hỏi mọi người xong chưa, chúng ta nên về nhà rồi.”
“Được chúng ta đi thôi.”
Ninh Viễn Hàng cầm lấy công cụ trên tay vợ, ra hiệu bảo bọn họ đi trước đi còn mình thì đi cất đồ.
Thành công đưa bà nội và mẹ trở về.
Tiểu Tại Tại lộc cộc mà chạy chậm tới bên người anh hai bẩm báo lại kết quả tình huống: “Ba ba nói tí nữa sẽ ra.”
“Ừm.” Ninh Hàng gật đầu, duỗi tay đỡ em gái để bé có thể dễ dàng leo lên xe bò.
Chờ khi Tiểu Tại Tại ngồi an ổn trên xe bò, bé ngay lập tức dùng đôi mắt to mòn đang lóe sáng nhìn anh hai.
Ninh Hàng: “???”
【 có việc? 】
“Anh hai thật là lợi hại, lần này có thể đỡ được Tại Tại rồi!” Tiểu Tại Tại tự giác cho anh hai một cái vỗ tay kiêu ngọa, lấy tư cổ vũ.
Ninh Hàng: “……”
“Phụt!” Tô Hân Nghiên thấy trọn vẹn một màn này cười như ngắt nghẻ.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu được lưu hàng trên mạng đời sau.
Tuy thương tổn không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực cao.
Câu nói này của Tiểu Tại Tại là đang cầm lòng tự trọng của anh hai bé cọ sát trên mặt đất mà không hề hay biết.
Bé không biết, nhưng không có nghĩa là người khác không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-209.html.]
Sợ em gái sẽ bị em trai tức giận đánh chết, Ninh Hàn lập tức duỗi tay, nhanh nhẹn ôm em gái vào lòng, dùng thân hình cao lớn tách hai người ra.
“Anh cả?” Tiểu Tại Tại không rõ nguyên do mà nhìn về phía Ninh Hàn.
Lại thấy trên mặt anh cả bé liên tiếp hiện lên những câu cầu nguyện, đều là cầu nguyện anh hai đừng tức giận.
Anh hai tức giận sao?
Tiểu Tại Tại mê mang mà nghiêng đầu nhỏ, muốn nhìn xem vì sao anh hai lại tức giận, lại bị anh cả nhanh tay ấn bé xuống: “Em ngoan một chút, đừng náo loạn nữa.”
【 Tiểu tổ tông của tôi ơi, em còn chê anh hai em chưa đủ tức giận sao? 】
Là Tại Tại chọc anh hai tức giận sao?
Tiểu Tại Tại còn chưa kịp nghĩ thông suốt rốt cuộc chuyện này là như thế nào, liền thấy một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng và móng tay được cắt tỉa cực kỳ sạch sẽ, cầm một con châu chấu nhỏ được dệt bằng cỏ đuôi chó vàng héo và đưa nó cho bé.
Tiểu Tại Tại vui vẻ mà nhận lấy, thưởng thức vài cái, ngọt ngào mà cầm quà của Ninh Hàng đưa cho nói cảm ơn,
“Cảm ơn anh hai!” Tiểu nãi âm mềm như bông.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của em gái được em hai dỗ dành, Ninh Hàn kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía anh, lại thấy thần sắc của anh bình tĩnh mà đối diện với tầm mắt của Ninh Hàn, giọng nói của cậu thiếu niên đã bước vào giai đoạn chuyển giọng, có hơi khàn.
“Em cũng không keo kiệt như vậy.”
Đúng rồi!
Ninh Hàn bừng tỉnh đại ngộ.
Trong nhà này, tuy rằng nhìn em hai có vẻ như là người không thích em gái nhất.
Nhưng trên thực tế, anh làm anh cả sao lại không biết, thật ra, ở trong thế giới tình cảm của em hai, em gái có vị trí vô cùng quan trọng, ngay cả cha mẹ cũng không thể so sánh được.
Cho nên làm sao em ấy có thể vì một câu vô tâm vô tư của em gái làm cho tức giận được?
Ninh Hàn đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Tiểu Tại Tại ai nha một tiếng, tiểu nãi âm lộ ra sự buồn bực: “Hỏng mất rồi”
Hóa ra con châu chấu được dệt từ những sợi cỏ khô héo rất mỏng manh, sau khi quăng một chút đã vỡ tan tành.
“……” Ninh Hàn trong nháy mắt trở nên vô biểu tình.
Quả nhiên, em hai anh chính là người thích ghi thù lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ đối mặt với ai đều không thay đổi được bản tính.
Là do anh quá ngốc quá thiên chân, thế mà còn ảo tưởng khi em ấy đối diện với em gái, người này có thể hơi khoan dung với em gái một chút, kết quả vẫn là anh sai rồi, sai quá sai!
Có ai trả lại sự cảm động vừa rồi cho anh không?
“Anh hai, thực xin lỗi, Tại Tại làm hỏng mất châu chấu anh hai tặng rồi.”
Bị anh cả ngăn trở tầm mắt, căn bản nhìn không thấy nội tâm chân thật của anh hai Tiểu Tại Tại còn ngốc nghếch khờ dại xin lỗi anh hai.
“Không có việc gì, lần sau anh lại làm một cái mới cho em.”
“Hi hi, cảm ơn anh hai, Tại Tại thích anh hai nhất luôn!”
“Ừm”
Ninh Hàn nghe thấy em hai mình dùng một loại lời nói vô tội còn mang theo chút ôn nhu dỗ dành cho em gái ngốc, đem tiểu gia hỏa ngây ngô đơn thuần xoay tròn, còn tưởng rằng anh hai bé đối xử với bé rất tốt.
Không nghĩ rằng từ đầu đến cuối bản thân bị người anh hai này tính kế.