Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-09-29 10:54:45
Lượt xem: 37
Ăn xong cơm sáng, đám người Tô Hân Nghiên thu dọn túi văn phòng phẩm và thẻ thi đã chuẩn bị trước đó và đi vào phòng thi.
Buổi sáng hôm nay thi môn ngữ văn.
Buổi chiều thi môn toán học.
Ngày hôm sau buổi sáng thì thi môn chính trị, buổi chiều cùng ngày các môn thi buổi chiều và ngày thứ ba khác nhau theo sự lựa chọn của các môn khoa học và xã hội.
Hiện tại không có môn tiếng Anh, tiếng Anh chỉ những ai muốn chọn chuyên ngành tiếng Anh mới cần phải thi thêm một bài.
Bài kiểm tra bình thường thì gồm ba môn là ngữ văn, toán học, chính trị.
Mà khoa học tự nhiên thì ngoại trừ ba môn này, thì có hai môn là vật lý và hóa học, còn bên khoa học xã hội yêu cầu thi địa lý và lịch sử.
Không có sinh học.
Tô Hân Nghiên cũng biết được sau khi trải qua cuộc thi này, niên đại này tạm thời còn không đem môn sinh học xếp vào các môn thi đại học, thậm chí còn rất nhiều trường học cũng sẽ không mở khóa chuyên môn sinh học.
Nhưng dù có môn sinh học hay không, cũng đều không liên quan tới cô.
Bởi vì cô đăng kí thi khoa học xã hội.
Cả nhà cũng chỉ có một mình cô đăng kí thi khoa học xã hội, những người khác đều thi khoa học tự nhiên.
Nhưng Tô Hân Nghiên không cảm thấy bản thân lạc loài, ngược lại còn kiêu ngạo mà cảm thấy mình là đặc thù.
Sắp bắt đầu thi, cô vội vàng thu lại những suy nghĩ vẩn vơ và tập trung vào đống bài được phát.
Đề không khó như cô tưởng tượng nhưng cũng không dễ, đề ở mức độ vừa phải.
Có thể do phía trên cũng suy xét đến việc thi đại học đã gián đoạn rất lâu, sau khi khôi phục thời gian cho các thí sinh ôn thi cũng quá ngắn, cho nên cố ý hạ độ khó của đề xuống một chút.
Tuy nhiên, dù thấp đến đâu thì kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn là kỳ thi quan trọng, đây là kỳ thi được thiết lập để tuyển chọn nhân tài, vì thế nên đề cũng không hẳn là quá dễ.
Tô Hân Nghiên nghiêm túc mà đọc đề.
Cô đã có nền tảng hơn mười năm ở kiếp trước, cộng thêm sự chăm chỉ mỗi ngày, kiếp này cô đã học kiến thức rất vững chắc, về cơ bản, chỉ cần đọc một câu hỏi, đáp án liền hiện lên trong đầu luôn.
Có đáp án, ngay lập tức cô cầm lấy bút, nhanh chóng viết lên bài thi.
Bởi vì viết quá thông thuận, tốc độ quá nhanh, trái ngược hẳn với những người xung quanh đang vò đầu bứt tai, cô cũng đã bị giám thị tập trung trong một thời gian dài.
Nhưng Tô Hân Nghiên một lòng trầm mê làm bài, căn bản không có chú ý tới đang có người đang nhìn cô.
Mỗi một phòng thi đều có hai giáo viên giám thị, một trước một sau, ánh mắt sắc bén tuần tra khắp nơi, phòng ngừa thí sinh gian lận.
Trong đó một vị giám thị chú ý tới Tô Hân Nghiên khác với những người xung quanh, có chút tò mò nên giả vờ đi tuần rồi chậm rãi đi qua, khi đi ngang qua cô, cố ý bước chậm lại, chỉ để nhìn qua bài thi của cô.
Người đó cũng dạy môn ngữ văn, cho nên những đề đó chỉ cần nhìn một cái, là có thể biết đáp án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-202.html.]
Xem chữ viết của thí sinh này tinh tế, đáp án viết ra có xác suất chính xác cực cao, có thể nói trăm phần trăm, không nhìn được nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Là một học sinh giỏi.
Giám thị đứng đây vốn chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì, lại không biết hành động này của bản thân, dừng ở trong mắt người có tâm, lại tạo thành một ảnh hưởng lớn.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên khiến giám thị chú ý.
Khi quay đầu vừa thấy, một người ngồi phía sau Tô Hân Nghiên đang che bụng, nằm nửa người ở trên bàn thi, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ra nói: "Thưa... thầy, bụng của tôi, bụng...có chút không khỏe, tôi có thể vào toilet được không? "
Giám thị nhíu mày, liếc mắt nhìn với một giám thị khác, lại hỏi người kia: “Ấn theo quy định, trong lúc thi đang diễn ra không cho phép ra ngoài, cậu có thể nhịn một chút hay không.”
“Tôi…… Tôi nhịn không được, bụng đau đến, rất khó chịu……” vẻ mặt nam nhân trung niên suy yếu nói.
Bên cạnh có người chịu ảnh hưởng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.
Nhìn thấy loại tình huống này, vì phòng ngừa thí sinh ở trong trường thi xảy ra chuyện, cũng vì để người này không tạo ảnh hưởng tiêu cực tới các thí sinh khác, giám thị thở dài nói: “Được rồi.”
Không đợi đối phương thể hiện sự sung sướng, giám thị lại nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi đi với cậu.”
Người này hình như là bị tiêu chảy, nhưng có vẻ nó còn nghiêm trọng hơn là tiêu chảy. Giám thị sợ người này có thể ngất xỉu hoặc điều gì đó trong lúc đi ra ngoài, vì vậy đã quyết định đi cùng với. Nếu có tình huống gì xảy ra, giám thị có thể giúp đưa đến bệnh viện để kịp thời xử lý.
“Không…… Không cần đâu? Tôi có thể tự đi được.”
Vừa nghe thấy giám thị muốn đích thân ‘ nhìn chằm chằm ’ mình đi WC, sắc mặt nam nhân trung niên hơi đổi, có chút kháng cự mà cự tuyệt.
Thấy vậy, một vị giám thị khác mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vì vậy đã không thể không nhanh chóng bước tới và vươn tay đỡ người này ra khỏi chỗ ngồi.
“Vị thí sinh này, nếu thật sự cậu có cái gì không thoải mái, ngàn vạn lần không cần phải chịu đựng, tôi đưa cậu đi phòng y tế.”
Giám thị sợ người này có thể sẽ xảy ra vấn đề gì ở đây, nhưng lại sợ không thi được nên mới không đi ra ngoài.
“Không, không cần!” Nam nhân trung niên giãy giụa kháng cự.
Ai ngờ, trong lúc hai người lôi kéo, lại từ đâu có mấy tờ giấy nhỏ chậm rãi rơi xuống,
Hiện trường thoáng chốc lâm vào một sự yên tĩnh lạ thường.
“Thưa thầy, tên này gian lận!” Một thiếu niên ngây ngô chỉ vào nam nhân trung niên lớn tiếng nói.
“Yên lặng nào, tiếp tục làm bài thi đi.”
Giám thị phản ứng lại, trong đó có một người nhặt phao lên, lôi người đàn ông trung niên với khuôn mặt sợ hãi và lo lắng, trong khi người còn lại ở lại để duy trì trật tự.
Tất cả các thí sinh đều ít nhiều bị ảnh hưởng.
Ngay cả lớp bên cạnh nghe thấy âm thanh ồn ào bên này, đều có chút phân tâm.
Chỉ có Tô Hân Nghiên, rõ ràng là người ở gần nhất, lại giống như một ngọn núi vững chãi, đồ sộ mà bất động, chỉ chuyên tâm làm bài.
Chờ sau khi làm xong bài và nộp bài thi, đi ra khỏi phòng thi, nghe tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh, liền túm lấy một người qua đường và hỏi: “Cái gì? Phòng thi của chúng ta lại có người dám cả gan dùng phao sao? Là ai to gan như vậy? Không sợ ngồi tù sao?”