Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-09-25 16:15:29
Lượt xem: 46
Không khí Ninh gia hoàn toàn trở nên khẩn trương.
Trong nhà có bảy người, bốn người đều báo danh tham gia thi đại học.
Vì chuẩn bị cho cuộc thi, thậm chí Ninh Hàn còn nhẫn tâm từ bỏ công tác thật vất vả mới tìm được, Tô Hân Nghiên cũng gửi tin cho nhà xuất bản, thông báo tạm dừng viết bản thảo.
Bởi vì bọn họ muốn toàn tâm chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học.
Chỉ có Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàng không từ bỏ công việc, người trước là không thể từ bỏ, người sau là cảm thấy bản thân mình có thể vừa làm việc vừa ôn tập được, không cần thiết phải từ bỏ.
Tuy rằng không ai đặc biệt giải thích cụ thể cho mình, nhưng Tiểu Tại Tại cũng có thể thấy điều gì đó từ phản ứng của người lớn.
Cho nên trong khoảng thời gian này, bé thậm chí còn phải đi nhẹ nói khẽ , vì sợ làm ồn quá và gây ồn ào cho những người ở nhà đang ôn bài.
Ninh Hiên cũng không ngốc, cậu cũng học theo em gái, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn hơn không ít.
Mặc dù muốn chơi, cũng chỉ có thể đi ra ngoài chơi, không dám ở nhà cãi nhau ầm ĩ.
Bà Ninh thì thì làm hết mọi chuyện nội trợ trong nhà, mặc dù Tô Hân Nghiên và một số người khác muốn cướp làm, đều bị bà hùng hùng hổ hổ đuổi đi.
Theo lời của bà là như vậy.
“Mẹ mệt cũng chỉ mệt có hai tháng này, có thể sử dụng hai tháng này đổi lấy tiền đồ cả đời của các con, dù vậy mẹ cũng cảm thấy đáng giá!”
Liên tục vài lần muốn cướp làm việc nhà đều bị bà Ninh đuổi đi, sau đó đám người Tô Hân Nghiên cũng bất đắc dĩ mà dừng lại, thay vào đó ôn tập chăm chỉ hơn.
Bọn họ cảm thấy, lúc này bản thân ôn tập đã không đơn giản là vì chính mình, còn gánh vác kỳ vọng của người nhà.
Cho nên nhất định phải nỗ lực để đạt được thành tích tốt!
Hai tháng là một khoảng thời gian không dài, mà cũng không phải là quá ngắn.
Đối với người bình thường mà nói có lẽ là rất dài, nhưng đối với muốn tham gia thi đại học mà nói, lại là một khoảng thời gian ngắn ngủi đến mức người ta tuyệt vọng.
Rất nhiều người đều cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thi đại học liền đã tới.
Tới rồi lúc này, mặc kệ có ngắn hay không ngắn, bọn họ cũng chỉ có thể căng da đầu đi lên ‘ chiến trường ’!
Tất cả mọi người Ninh gia đều nhận thẻ dự thi một tuần trước kỳ thi.
Trên một tờ giấy vuông nhỏ màu trắng ghi rõ vị trí phòng thi, số chỗ ngồi của mỗi người và thời gian của mỗi môn thi.
Để tránh cho việc có thể xảy ra nhầm lẫn bất trắc gì trước khi, Tô Hân Nghiên đề nghị mọi người đến phòng thi tương ứng của mình trước một hoặc hai ngày để kiểm tra lại.
Và ý kiến này đều được nhất trí.
Bởi vì quá nhiều thí sinh, tất cả các trường tiểu học, sơ trung trong thị trấn đều được Phòng Giáo dục trưng dụng, các em học sinh đều được nghỉ 5 ngày.
Trên thực tế thì thời gian thi chỉ có ba ngày, cho nghỉ thêm hai ngày là để mọi người có thời gian sắp xếp phòng thi.
Vì vậy, một ngày trước khi kỳ thi bắt đầu, các phòng thi lớn cơ bản đã được sắp xếp xong xuôi, ở trạng thái mở cửa để thí sinh vào tham quan.
Tương đối trùng hợp chính là, hai cha con Ninh Hàn và Ninh Viễn Hàng đều được phân tới trường tiểu học của Tiểu Tại Tại.
Mà Tô Hân Nghiên thì được phân tới một trường sơ trung xa lạ, Ninh Hàng lại được phân ở một trường tiểu học phụ cận.
Bởi vì hai bên không cùng đường, vì không để lãng phí thời gian, cho nên mọi người đã thương lượng qua, nhất trí quyết định tách ra hành động.
“Tại Tại, con có muốn cùng mẹ đi thăm trường thi không?” Tô Hân Nghiên trước khi đi, tâm huyết dâng trào về phía con gái phát ra lời mời.
Ai ngờ tiểu gia hỏa này cư nhiên cầm túi sách của mình đứng dậy, đứng ở bên người ba ba bé với tư thế xin lỗi truyền thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-198.html.]
“Mẹ, mẹ đã tới chậm, trước đó Tại Tại đã đáp ứng ba ba cùng đi xem trường thi của ba ba rồi.”
Hả. Rủ con bé đi thăm phòng thi còn phải đặt trước nữa à?!
Tô Hân Nghiên vô ngữ một lát, dứt khoát quay đầu hỏi con trai nhỏ: “Tiểu Hiên……”
“Rất xin lỗi mẹ, con muốn đi theo anh hai rồi.”
Ninh Hiên tỏ vẻ bản thân cũng có hẹn.
Tô Hân Nghiên: “……”
Cô ủy khuất mà quay đầu đi tìm mẹ chồng cầu an ủi: “Mẹ, mẹ xem bọn họ kìa!”
“Được được được, ngoan ngoan ngoan, không ủy khuất, mẹ đi cùng con nha, mẹ bồi con đi.” Bà Ninh trìu mến mà ôm lấy con dâu, vuốt ve cô dỗ dành.
Tư thế kia, không khác gì với cách bà dỗ Tiểu Tại Tại.
Mấy người đàn ông Ninh gia thấy một màn này, đáy mắt đều mang theo ý cười.
“Anh cả ôm.”
Bởi vì trường tiểu học của Tiểu Tại Tại cách nhà không xa, cho nên Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàn quyết định đi bộ sang trường thi, đem hai chiếc xe đạp trong nhà nhường cho Tô Hân Nghiên và Ninh Hàng.
Tiểu Tại Tại không vui vì bản thân phải đi bộ, chạy đến trước mặt anh cả bé làm nũng muốn ôm một cái.
Yêu cầu nhỏ của em gái Ninh Hàn sao lại không đồng ý chứ?
Anh hơi hơi khom lưng, duỗi tay liền đem Tiểu Tại Tại bế lên, để bé ngồi an toàn trong vòng tay vững chãi của anh.
Hai cánh tay mũm mĩm của Tiểu Tại Tại theo bản năng vòng lấy cổ của anh trai, quay đầu nhìn xung quanh phong cảnh ở gốc độ trên cao, vui vẻ mà quơ quơ chân nhỏ.
“Hì hì hì……”
Hình ảnh hai anh em hoà thuận vui vẻ khiến Ninh Viễn Hàng đứng bên cạnh nhìn có chút ghen ghét nhỏ.
“Tại Tại sao lại không bảo ba ba ôm?”
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nhìn ba ba, đột nhiên nói ra một câu kinh người: “Bởi vì ba ba muốn ôm mẹ mà.”
“Khụ khụ khụ……”
Bị con gái bất thình lình nói ra khiến anh sợ tới mức bị sặc nước miếng, Ninh Viễn Hàng ho khan vài cái, lúc này mới bình tính lại.
Cũng không biết là vừa rồi hô quá mãnh liệt, hay vì lý do nào đó (bởi vì anh ngại đó, a hi hi ....), một gương mặt tuấn tú góc cạnh của anh đỏ ửng lên.
“Tiểu gia hỏa, bé thế mà câu nói lại không bé đâu.”
Nhịn không được hơi chút dùng chút lực, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nhiều ít cũng mang theo chút cảm xúc thẹn quá hóa giận.
Tiểu Tại Tại nhìn không thấu tâm tư ba ba, nhưng bé có thể cảm nhận được sự đau đớn.
Cảm giác trên mặt bị niết đau, bé lập tức không cao hứng mà đánh vào bàn tay to của ba ba, quay đầu lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong vòng tay anh trai, nũng nịu nói: "Ba ba hư, không cho niết!"
“Ha ha ha ha……”
Khi dễ con gái xong ‘ ba ba hư ’ thần thanh khí sảng, cười đến vô cùng sảng khoái.
Ninh Hàn: “……”
Nếu không phải đây là cha ruột, dám khi dễ em gái anh, khả năng anh sẽ động thủ.