Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-09-25 16:09:22
Lượt xem: 43
Đằng trước có người chú ý tới cô đã trở lại, quay đầu buôn chuyện với cô.
“Chị Tô, chị cũng về thôn báo danh à.”
Buôn chuyện với cô chính là một cô vợ trẻ.
Cô gái đó là một thanh niên trí thức, nhỏ hơn Tô Hân Nghiên một tuổi, năm đó xuống nông thôn tới không bao lâu, liền gả cho một người ở đây, nghe nói sau khi kết hôn chồng cô gái đó và nhà chồng hộ đối với cô đều rất tốt.
Cũng chính vì vậy mà sau khi nhà chồng của cô gái đó nghe tin thi đai học đã khôi phục cũng không ngăn cản cô gái mà còn đưa cô ấy tới đây báo danh càng sớm càng tốt.
Tô Hân Nghiên nhận ra người mà đứng cạnh nữ thanh niên tri thức là chồng của cô gái đó.
Trước tời giờ quan hệ của cô đối với cô gái này cũng không tồi nên khi đối phương hỏi thăm cô cũng đáp lời.
“Ừm, chị vừa nghe thấy tin liền lập tức chạy đến.”
“Em cũng vậy, vừa rồi em còn kích động đến phát khóc.”
……
Hai người đều hàng ở gần cuối cùng, muốn đến phiên các cô còn phải chờ một lúc lâu, hai người dứt khoát liền trò chuyện với nhau.
Có người bồi nói chuyện phiếm cùng, thời gian cũng vì thế mà nhanh chóng trôi qua.
Đại khái đợi gần hai giờ, mới đến phiên Tô Hân Nghiên.
Nhìn thấy cô trở về, thư ký thôn và thôn trưởng đều có chút kinh hỉ, nhưng hôm nay bận quá, không phải là lúc nói chuyện hỏi thăm, cho nên hai bên chỉ có thể việc công xử theo phép công, đem chuyện chính xử lý nhanh chóng nên đôi chút.
Tô Hân Nghiên nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký thi đại học, cô cũng không rời đi ngay mà với ánh mắt thúc giục của mọi người phía sau, cô cởi cặp sách trên lưng ra, đặt nặng trên bàn.
“Tiểu Tô, cháu định làm gì thế?”
Thư ký thôn cùng thôn trưởng khó hiểu mà nhìn hành động của Tô Hân Nghiên.
“Thư ký, thôn trưởng, còn có các vị hương thân phụ lão.”
Nở nụ cười trên môi, Tô Hân Nghiên quay lại nhìn những người phía sau, giương giọng nói: "Trước kia nhờ có các hương thân chăm sóc, Ninh gia chúng ta mới có được ngày hôm nay. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, tôi rất vui mừng. Đồng thời, tôi cũng lo lắng một chuyện vô cùng quan trọng, đó là tài liệu ôn tập! "
Cô mở cặp sách ra, lộ ra bên trong hai bộ tư liệu ôn tập chỉnh tề.
Những cuốn sách tư liệu này tuy mới và cũ nhưng có thể thấy cô đã sưu tầm rất cẩn thận và dụng tâm.
“Hiện tại cách lúc thi đại học chỉ còn lại thời gian là hai tháng, nhưng mà chúng ta hẳn là vẫn còn thiếu tư liệu học tập, cũng may nhà chúng cháu hài tử nhiều, cháu liền cầm sách giáo khoa của bọn nhỏ, để cho mọi người làm tư liệu ôn tập.”
"Cháu sẽ tặng những quyển sách này cho thôn trước mặt mọi người, để những người khó khăn trong thôn có thể mượn và học tùy ý. Đó cũng là một phần tâm ý của Ninh gia đối với thôn trong những năm được thôn chăm sóc. Cháu cũng hy vọng nó có thể giúp ích được cho mọi người."
Những lời nói của Tô Hân Nghiên rất chân thành, cùng với chồng tài liệu ôn tập to đùng trên mặt bàn đã khiến nhiều người cảm động.
Bao gồm cả thư ký thôn và thôn trưởng ở bên trong, mọi người nhìn về phía cô với ánh mắt đều là kính nể, và tràn ngập cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-197.html.]
Phải biết rằng, một bộ tư liệu ôn tập hoàn chỉnh có bao nhiêu hiếm.
Mặc dù chỗ này đối với Ninh gia mà nói là dư thừa, nhưng là đối với bên ngoài những người ở ngoài kia thiếu tư liệu ôn tập mà nói lại không phải như vậy, hiện tại một quyển tư liệu ôn tập đã tới mười mấy đồng, hơn nữa cái giá này còn có thể nhanh chóng dâng lên.
Những quyển sách mà Tô Hân Nghiên mang đến đó, tùy tiện lấy ra đi bán, đều có thể bán ra mấy trăm đồng.
Mà hiện tại, cô ấy lại mang mấy trăm đồng này quyên tặng lại cho thôn mà không đòi hỏi gì.
Không ít người ngầm để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu là đổi lại là bọn họ, bọn họ có thể vô tư cho đi như vậy hay không?
Đáp án là không thể.
Rốt cuộc dụ hoặc mấy trăm đồng là quá lớn, ở nông thôn bọn họ, số tiền này đủ để mua lại một căn nhà khang trang.
Tô Hân Nghiên đặt sách xuống, thương lượng với cán bộ thôn nên phân phối sử dụng như thế nào, sau đó cũng không cầm ba lô, xoay người rời đi, đi tìm mẹ chồng nhà mình.
Đi lâu như vậy rồi, hai người cũng nên trở về.
Trên đường hai người mẹ chồng nàng dâu, bà nội Ninh đã nói với con dâu: "Những thứ chôn trong sân nhà chúng ta có thể đào ra được chưa?"
“Dạ, thời cơ cũng không sai biệt lắm, chờ sau khi thi đại học xong, khi nào chúng ta rảnh, liền trở về đem vài thứ kia đều đào ra.” Tô Hân Nghiên nghĩ , gật đầu nói.
Sau khi họ thi vào đại học, nếu có thể được nhận vào trường đại học, họ nhất định phải rời khỏi đây.
Đến lúc đó, cơ hội quay lại sẽ trở nên rất hiếm, thậm trí nếu có cơ hội về thì đào chỗ đó ra cũng rất khó mà lấy được, vì vậy tất nhiên trước khi đi phải đào hết mang về.
Dù sao thời kỳ nguy hiểm đã qua đi, hiện tại đã an toàn.
Việc này chỉ là cái đệm nhạc nhỏ, sau khi hai người quyết định xong xuôi đều đã đi về nhà.
Nhưng lúc hai người về đến nhà, liền thấy cả nhà đều tụ tập ở trong phòng khách, rõ ràng đều đang chờ các cô trở về.
Ninh Viễn Hàng là người thứ nhất đứng dậy nghênh đón.
Anh thấp giọng hỏi: “Đều đã xong hết rồi?”
“Ân, đều cho hết.” Tô Hân Nghiên gật gật đầu.
Hai bộ tài liệu ôn tập đó thực ra không phải là sách giáo khoa của con họ, Tô Hân Nghiên sao có thể bỏ được đem sách giáo khoa của hài tử nhà mình tặng người ta?
Cho nên những quyển đó đều do cô thu thập ở trạm phế liệu.
Dù sao nội dung cũng giống nhau, cũng không ai sẽ để ý đến quyển sách này là của ai.
“Hy vọng những quyển sách đó có thể giúp được cho bọn họ.” Bà Ninh than nhẹ một tiếng, nói.
Bà vừa đến gần thì tự nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa con trai và con dâu, bà biết hai người có lòng tốt, nhớ ơn thôn đối với gia đình họ nên cố tình gửi sách về thôn.
Tuy hai bộ sách có thể không hữu ích lắm nhưng cuối cùng họ cũng đã làm hết sức mình.