Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:42:04
Lượt xem: 43
Thân là anh cả trong nhà, từ nhỏ anh đã thành thói quen gánh vác trách nhiệm, giúp trong nhà chia sẻ khó khăn.
Trước kia thì nỗ lực hỗ trợ trồng trọt kiếm công điểm dưỡng gia, hiện tại anh có thể tìm công việc ổn định, kiếm tiền tiếp tục dưỡng gia.
Rốt cuộc trong nhà nhiều trẻ con như vậy, mỗi người còn phải ăn muốn và đi học, thân thể bà nội cũng không tốt, thường xuyên phải đi khám định kì ở bệnh viện.
Ninh Hàn vẫn luôn hiểu rõ, cha mẹ muốn nuôi bọn họ ăn học, là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cho nên anh làm sao có thể trở thành một gánh nặng trong nhà, đè ở trên đôi vai vốn đã nặng trĩu gánh nặng được?
Tuy anh không vào đại học, nhưng em hai nhất định phải vào đại học.
Ninh Hàn thường ở cùng Ninh Hàng, là người trong gia đình hiểu rõ em ấy nhất, nên biết rất rõ em trai mình là một thiên tài, không thể bị chôn vùi.
Lòng Ninh Hàn tràn đầy hào hùng mà đem cơ hội vào đại học nhường cho Ninh Hàng, lại không ngờ em ấy căn bản không cần.
“Cảm ơn anh cả, nhưng em sẽ không vào đại học Công Nông Binh.”
Lời nói của Ninh Hàng giống như một chậu nước lạnh hòa với đá vụn, dội lên đầu Ninh Hàn.
Anh kinh ngạc hỏi: “Vì cái gì?”
Vào đại học không phải vẫn luôn là ước mơ của em ấy sao?
Có thể là do cảm xúc quá kích động, anh nhất thời không phòng bị, đem lời nói trong lòng buột miệng thốt ra.
“Vào đại học đúng là ước mơ của em, nhưng ước mơ ấy không nên thực hiện bằng cách này..” Ninh Hàng biết anh cả chỉ quan tâm mình, cho nên rất kiên nhẫn mà giải thích suy nghĩ của mình.
“Em muốn vào bằng thực lực của chính mình, đường đường chính chính mà thi đậu đại học.”
“Nhưng hiện tại không cho thi đại học.” Ninh Viễn Hàng ở một bên nghe đến đó, không thể không dùng hiện thực tàn khốc đánh thức con trai.
“Con biết.”
Thần sắc Ninh Hàng bất biến, bình tĩnh kết luận: “Mây đen trên đỉnh đầu chúng ta đã tan đi, bình minh lên bắt đầu cho một ngày mới, kế tiếp hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm quốc gia phát triển, nhất định phải đào tạo nhân tài thuộc về chính mình, mà thi đại học là con đường quan trọng nhất tuyển chọn nhân tài cao cấp, cho nên thi đại học tạm dừng sẽ không lâu, nhiều nhất trong ba năm này, thi đại học nhất định sẽ khôi phục!”
Ninh Hàn hình dung không ra biểu tình lúc đó của em trai.
Nhưng mà anh biết, khi nghe những lời này, toàn thân sôi trào, giống như thật sự chứng kiến cảnh tượng thi lại đại học.
Mà anh, tắc xoa tay hầm hè, chuẩn bị lao tới kia một chiến trường thi đại học kia!
Nhưng nguyên nhân chủ yếu chân chính để Ninh Hàn từ bỏ khuyên bảo em trai đáp ứng để ba ba giúp em ấy vào đại học Công Nông Binh, lại không phải mấy câu nói đơn giản này, mà là thông tin quan trọng được tiết lộ trong lời nói của ba ba lúc này.
Ninh Viễn Hàng chỉ nói một câu.
“Những người bị sửa án sai gần đây, rất nhiều người trước kia đều là giảng viên đại học.”
Ý vị thâm trường.
Ở đây đều là người thông minh, cơ hồ vừa nghe liền hiểu.
Ninh Hàn minh bạch, nhà mình phụ thân tin tức con đường không phải bọn họ có khả năng so, cho nên hắn nói 90% có thể tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-190.html.]
Này cũng coi như là cho hắn cùng đệ đệ ăn một viên an tâm hoàn.
Vì vậy, sau khi cuộc trò chuyện chính thức giữa ba cha con kết thúc, anh và em trai mình bắt đầu tìm cách tìm việc làm trong thị trấn.
Nếu đều biết khả năng thi đại học không mấy năm nữa sẽ khôi phục, như vậy bọn họ khẳng định không thể xuống nông thôn.
Cho nên sau khi tốt nghiệp, tìm được một đơn vị có thể tiếp thu bọn họ, liền thành chuyện quan trọng nhất.
Cũng may, vận khí hai người không tồi.
Mặc dù họ không thể tìm được một vị trí chính thức, nhưng công nhân tạm thời có thể tạm thời giúp họ thoát khỏi rủi ro phải về nông thôn, họ cũng có thể tìm cách trở thành công nhân chính thức,đó không phải là tất cả các cơ hội.
“Anh cả có thể vào đại học! Tại Tại nói có thể là có thể!”
Tuy rằng Ninh Hàn không bận tâm về việc mình có thể vào đại học hay không, nhưng là Tiểu Tại Tại lại không thích nghe lời nói này.
Tay bé chống ở oe, thở phì phì mà phản bác anh cả.
Thi đại học năm nay sẽ khôi phục, tin tức này bé biết được từ mẹ, tuyệt đối không sai được.
Đáng tiếc bé lại không dám đem bí mật này nói ra, chỉ có thể nghẹn dưới đáy lòng, thế cho bé chỉ phản bác lại câu nói kia của anh cả, nghe như lời giận dữ của một đứa trẻ.
Cho nên Ninh Hàn nghe xong cũng không như để ở trong lòng.
Anh chỉ là cười, hứa với em gái: “Hôm nay em ngoan ngoãn đi theo mẹ ra ngoài chơi, chờ khi anh tan tầm về sẽ mua kẹo cho em ăn.”
Việc này thì chắc chắn!
Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức nói: “Em muốn ăn kẹo que!”
“Được, mua cho em kẹo que.”
“Ngoéo tay đi.” Vì để phòng ngừa anh cả không lừa bé, Tiểu Tại Tại còn không yên tâm mà vươn đôi tay mũm mĩm của mình ra yêu cầu ngoéo tay.
Ninh Hàn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây đang không tín nhiệm anh cả em hả?”
Nói tới nói lui, vẫn phải phối hợp với em gái ngoéo ta.
“Ngoéo tay hứa hẹn, một trăm năm, không được thay đổi, ai thất hứa người đó là chó con!”
Cuối cùng, có một con dấu để biểu thị rằng lời thề được thiết lập.
Tô Hân Nghiên thay xong quần áo đi ra cửa, liền nhìn thấy này một lớn một nhỏ hai anh em đang ở chơi kéo ngoắc tay, cũng không biết bọn họ đang hứa với nhau cái gì.
Cô tiếp đón Tiểu Tại Tại: “Tại Tại, chạy nhanh đi giày vào, chúng ta phải đi.”
“Dạ!”
Đi ra ngoài chơi mới là chuyện quan trọng nhất của hôm nay, Tiểu Tại Tại nghe vậy, lập tức lon ton mà chạy đến cửa đi xăng đan vào.
Nàng năm nay thời điểm sinh nhật, bà nội cho bé mua một đôi giày xăng đan mới.
Giày xăng đan là làm bằng plastic, mặc vào đi không chỉ rất thoải mái, đi đường còn sẽ vang lên tiếng ‘ bẹp bẹp ’, chơi rất vui.