Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:27:50
Lượt xem: 42
“Con biết lớp sáu năm nhất sáu ở nơi nào, đi bên này đi.”
Ninh Hiên tự giác dẫn đường.
Trường tiểu học cơ sở 1 của thị trấn có diện tích hơn 20 mẫu, có ba tòa nhà dạy học, mỗi tòa nhà hai tầng.
Một trong những tòa nhà là phòng học cho học sinh khối một và khối hai, cũng như văn phòng của giáo viên cho mỗi lớp.
Tòa nhà thứ hai là phòng học của khối ba và khối bốn, và văn phòng dành cho giáo viên của lớp của tòa nhà đó.
Mỗi lớp sẽ ở một tầng, lớp nhỏ hơn thì ở tầng một, lớp lớn hơn thì ở tầng hai.
Mà tòa nhà thứ ba chỉ có tầng 1 là phòng học cho học sinh lớp 5 và văn phòng giáo viên, còn tầng 2 là khu hành chính của trường, nơi đặt phòng hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm.
Ninh Hiên năm nay thăng lên lớp năm, cậu phải học dưới sự giám sát lãnh đạo trường này.
Ngoài trừ khu dạy học, trong trường học còn có sân thể dục, thư viện, sân vận động nhà thi đấu và các công trình hỗ trợ khác.
Tiểu Tại Tại đi theo anh ba đến lớp của mình.
Lớp sáu năm nhất nằm cuối tầng 1 của dãy nhà dạy học số 1.
Từ cửa lớp đi vào, đã có thể nhìn thấy không ít trẻ con ngồi ở bên trong, có bé đang cãi nhau ầm ĩ, có bé lại không muốn đi học, càng có bé không muốn cách xa ba ba và mẹ, đang lớn tiếng kêu khóc.
Cảnh tượng có thể so sánh với việc nhập học mẫu giáo.
Đây là điều mà Tiểu Tại Tại từ trên mặt mẹ đọc được.
Bé không biết mẫu giáo là cái gì, mẹ cũng chưa giải thích, cho nên trực tiếp bỏ qua.
“Tại Tại, vào đi thôi.” Ninh Viễn Hàng cổ vũ mà nhẹ nhàng đẩy phía sau lưng con gái.
Bọn họ chỉ có thể đưa đến cửa, phụ huynh không thể vào trong phòng học.
Rất nhiều phụ huynh không yên lòng về con mình ghé vào ngoài cửa sổ, cố gắng hướng đầu vào trong nhìn, phảng phất như vậy là có thể nhìn thấy con mình.
“Tạm biệt bà nội, tạm biệt ba ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt anh cả, anh hai, anh ba .”
Tiểu Tại Tại không khó cũng không nháo, còn ngoan ngoãn mà tạm biệt người nhà, tự đi vào tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Dáng ngồi của bé rất đoan chính, có thể nhìn ra được bé là người có giáo dưỡng.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc mà nhìn về phía bảng đen, đôi tay khoanh tay đặt ở trên mặt bàn, hai chân khép lại.
Tư thế tiêu chuẩn của học sinh.
Có thể vì dáng ngồi này của Tiểu Tại Tại ở giữa một đám con nít ầm ĩ khá độc đáo, cũng có thể là bởi vì bé là người đẹp nhất, chủ nhiệm lớp mới vừa vừa bước vào cửa, người mà nữ giáo viên chú ý tới đầu tiên là Tiểu Tại Tại.
Cô cẩn thận đánh giá một chút, cũng không biết học sinh này tên là gì, nghĩ chờ lát nữa thời điểm điểm danh, cần phải ghi nhớ tốt.
Giáo viên vẫn luôn yêu thích những học sinh vừa ngoan ngoãn lại nghe lời.
Nếu thành tích học tập của bé cũng không tệ lắm, vậy càng là có thể trở thành ‘ tiểu tâm can ’ của giáo viên.
Chú ý tới cô giáo đang chú ý tới mình, Tiểu Tại Tại không nhịn được ngồi thẳng lưng hơn.
Trẻ ở độ tuổi này vẫn thích phấn đấu về thành tích, khi được cô giáo khen ngợi, cô giáo càng chú ý thì trẻ càng tự hào.
Không giống những đứa trẻ lớn hơn đó, dường như chỉ hận không thể ẩn hình trước mặt giáo viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-178.html.]
“Xin chào các bạn nhỏ, cô yêu cầu các em yên lặng nào!”
Chủ nhiệm lớp vỗ tay, tiếng nói lảnh lót, tức khắc hấp dẫn toàn bộ sự chủ ý của những người bạn nhỏ.
Toàn lớp bắt đầu yên tĩnh hơn.
Tuy rằng đây mới là ngày đầu tiên đi học, nhưng sự tôn kính của trẻ đối với thầy cô là điều đương nhiên.
“Trước tiên cô tự giới thiệu với cả lớp, cô tên là Hứa Yên Tịnh, là chủ nhiệm lớp năm lớp một này của chúng ta, cô dạy ngữ văn cho chúng ta, về sau nếu trong học kì một các em có vấn đề gì, đều có thể tới tìm cô phản ánh.”
“Hiện tại, cô mời các em vỗ tay, nhiệt liệt chúc mừng ngày đầu tiên các em đi học vui vẻ nào!”
Hứa Yên Tịnh đi đầu vỗ tay.
Bùm bùm……
Các bạn nhỏ cũng đều ngoan ngoãn mà vỗ tay theo, vẻ mặt có nét trẻ con và ngây thơ.
Tuy rằng bọn nhỏ cảm thấy đi học chả có cái gì vui vẻ cả, thậm chí có em còn vừa vỗ tay vừa rơi nước mắt, nín lặng không dám khóc, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tiểu Tại Tại ngồi cạnh cửa sổ liền nghe được.
Ngoài cửa sổ có không ít phụ huynh học sinh không nhịn được cười.
Ánh mắt bé nhịn không được nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy ba ba mẹ và bà nội, nhưng mà các anh trai lại không thấy đâu.
Hẳn là đi học rồi.
Sợ bị cô giáo phát hiện bé làm việc riêng, Tiểu Tại Tại lại lập tức quay đầu lại, chuyên chú mà nhìn chằm chằm cô giáo.
Sau đó bé liền phát hiện, kỳ thật trong lòng cô giáo cũng là có trăm triệu điểm khẩn trương.
【 Đây chính là mình làm chủ nhiệm một lớp, hy vọng đừng xảy ra sai lầm gì. 】
Tuổi của Hứa Yên Tịnh không tính rất lớn, năm nay mới 30 tuổi, dạy học được vài năm, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội làm một giáo viên chủ nhiệm của một lớp, tự nhiên cô ấy muốn làm việc chăm chỉ để trở thành một giáo viên giỏi.
Cũng may, năm nay bọn trẻ ở lớp mà cô được phân cho cũng khá ngoan ngoãn, nên buổi khai giảng cũng thuận lợi hơn nhiều.
“Hiện tại lớp chúng ta sẽ phân phát sách giáo khoa, có bạn nhỏ nào muốn cùng cô phân sách giáo khoa không nào?”
“Em!” Tiểu Tại Tại rất tích cực mà giơ tay, sau đó rất nhiều bạn học cũng học theo, tất cả đều giơ tay.
Trong nháy mắt, cả lớp học đã tràn ngập những cánh tay nhỏ bé đồng loạt vươn lên.
Hứa Yên Tịnh vui mừng mà cười, chỉ Tiểu Tại Tại và một số học sinh khác trông có vẻ có sức lực lên giúp phân sách giáo khoa.
Yêu cầu học tập của tiểu học không nhiều lắm.
Chính yếu chỉ có toán học, ngữ văn, chính trị, những môn còn lại chỉ là những môn học phụ và chúng được dạy như những lớp học sở thích.
Cho nên có sách giáo khoa cũng chỉ có ba quyển, mỗi người ba quyển sách, rất nhanh đã xong việc.
Phân xong sách cho các bạn học Tiểu Tại Tại đi theo những bạn khác đứng dậy giúp phân sách về chỗ ngồi, sau đó còn được đến Hứa Yên Tịnh lấy tiểu hồng hoa làm khen thưởng.
Tiểu hồng hoa không phải là vật thật, mà là một cái con dấu có hình hoa màu đỏ.
Trên tay Hứa Yên Tịnh có một danh sách của các học sinh, ai được nhận tiểu hồng hoa, cô ấy sẽ đóng dấu tên người đó.