Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:27:32
Lượt xem: 50
Tiểu Tại Tại theo tiếng, chạy ra mở ra tủ lạnh, lấy cho mẹ một que kem vị dưa hấu nhà làm.
Một cây kem nho nhỏ, chỉ lớn hơn hai đầu ngón tay một ít, hai ba miếng ăn là hết.
Que kem nhỏ như vậy là Tô Hân Nghiên cố ý làm vậy, phòng ngừa bọn nhỏ ăn quá nhiều kem sẽ bị đau bụng.
Cô cũng quy định một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn một cây.
Như vậy dù mỗi ngày bọn nhỏ ăn một cây, cũng sẽ không dễ dàng ăn bị hư bụng.
Ninh Hiên ăn rất nhanh, cũng nhanh chóng ăn xong kem que, chỉ để lại một cái cán gỗ nhỏ, cậu không vứt chiếc cán gỗ nhỏ đó đi, mà rửa sạch rồi cất vào ống gỗ nhỏ, giữ lại để lần sau tiếp tục làm kem que.
Những chiếc tay cầm nhỏ bằng gỗ này đều được làm từ những mảnh gỗ nhỏ lấy ra từ gia cụ thừa ra làm kem que, số lượng có hạn, không thể tùy ý bỏ đi, nếu không sẽ rất mất thời gian và công sức làm lại.
Trong nồi rau củ và thịt bò đang sôi ùng ục.
Hương thơm rất nhanh đã lan ra toàn bộ nhà và cả hàng xóm xung quanh, ngay cả hàng xóm cách vách cũng ngửi được mùi vị, nhịn không được gõ cửa hỏi.
“Tô muội tử, nhà em hầm gì thế, sao lại thơm như vậy?”
“Đó là thịt bò, hôm nay Cung Tiêu Xã có đặc cung, nếu chị dâu muốn mua thì nhanh đi mua đi, nhanh chân còn có thể mua được đó.” Tô Hân Nghiên không giấu giếm nói.
“Thật sự à, cư nhiên lại có thịt bò!”
Vị hàng xóm vừa tới hỏi kia vui vẻ, vội cảm ơn Tô Hân Nghiên một tiếng, sau đó vội vàng về nhà lấy tiền và phiếu thịt, nhanh chân chạy đi mua thịt bò.
“Bên kia mỗi người giới hạn chỉ mua hai cân thịt, nhớ rõ mang nhiều người đi nữa!”
Người nhiều sẽ mua được nhiều, Tô Hân Nghiên nói còn chưa dứt lời, chỉ có thể hét lên thông báo cho đối phương.
“Đã biết, cảm ơn em.”
Xa xa, giọng nói của người hàng xóm biến mất ở cuối hành lang.
Chạy trốn nhanh như vậy, có thể thấy được chuyện mua thịt này sốt ruột đến nhường nào.
Với người lần đầu đến cửa hỏi, cứ như bật công tắc bí ẩn nào đó, hết người này lại đến người khác hỏi thăm.
Trên cơ bản tới Tô Hân Nghiên đều sẽ nói thật với người ta.
Những người này vừa nghe xong, lập tức hành động cũng giống như người thứ nhất hừng hực mà chạy đi mua thịt bò.
Có thể ở tại khu nhà tập thể này của xưởng máy móc, trên cơ bản trong nhà hẳn là không thiếu tiền, thứ bọn họ thiếu đó chính là cơ hội tiêu tiền.
Hiện giờ khó có khi gặp được cơ hội mua thịt bò, tất nhiên sẽ nhanh chân đi tiêu tiền rồi.
Xem tư thế này của bọn họ, Tô Hân Nghiên cũng đột nhiên cũng nổi lên tâm tư.
Rất muốn rủ mẹ chồng và hai cậu con trai còn lại đi mua thịt bò.
Không ai sẽ ghét bỏ thứ tốt quá nhiều, đúng mà nhỉ?
Nhưng tâm tư này vừa mới dâng lên, đã bị Tô Hân Nghiên nhanh chóng dập tắt.
Thôi, nhà bọn họ cũng đã mua khá nhiều thịt bò, làm người phải học cách thấy đủ, không cần quá tham lam.
Hơn nữa hiện tại có lẽ trước Cung Tiêu Xã, khẳng định đã có rất nhiều người đang tranh giành mua thịt bò, hiện tại bọn họ lại đi, cũng không nhất định có thể mua được.
Cuối cùng chỉ sợ còn phải lăn lộn một chuyến, mệt mỏi, không đáng.
Buổi tối thời điểm ăn cơm.
Tiểu Tại Tại với hai món thịt bò hầm rau củ và nội tạng bò xào củ cải, trực tiếp xử lý một nửa chén cơm.
Đây cũng đã vượt qua lượng cơm hàng ngày của bé rồi.
Ăn xong bé còn chưa đã thèm: “Thịt bò ăn ngon thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-177.html.]
Mắt to lóe sáng mà nhìn chằm chằm mẹ mình, tràn ngập ám chỉ.
Thấy dáng vẻ này của em gái, Ninh Hiên cũng cùng nhau chờ mong mà nhìn về phía mẹ, hai anh em rất giống như hai con cún nhỏ cầu người vuốt lông cho.
Những người khác trong nhà tuy rằng không biểu hiện rõ ràng như hai tiểu gia hỏa kia, nhưng ánh mắt cũng không khống chế được mà dừng ở trên người Tô Hân Nghiên-người nắm quyền hành to nhất của nhà bếp.
Tô Hân Nghiên ngầm hiểu: “Ăn ngon thì ngày mai lại làm.”
Cô sẽ không bởi vì thịt bò trân quý, liền luyến tiếc ăn.
Dù quý giá đến đâu thì đây cũng là thịt tươi, ăn không kịp, dù để trong tủ lạnh đông đá cũng sẽ hỏng.
“Tuyệt vời!”
“Mẹ là nhất!”
Nhận được mẹ hứa hẹn, Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên cùng nhau vung tay hô to, trên mặt treo nụ cười vui sướng tươi vui.
Cả nhà đều bị hai kẻ dở hơi nhỏ này cảm nhiễm, cũng nhịn không được lộ ra ý cười.
*
Ngày một tháng chín, là ngày cả nước khai giảng.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Tiểu Tại Tại đi học.
Gần như cả gia đình đều được cử đến, dù là Ninh Hàn Ninh Hàng , hai học sinh trung học năm nay đang bước vào năm thứ hai trung học, cũng đến để đưa em gái đến trường.
Tiểu Tại Tại thì nhỏ nhỏ đi đằng trước.
Sau lưng đi theo một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.
Nhưng mà nhà bọn họ còn không phải là đội ngũ duy nhất như vậy.
Tô Hân Nghiên tinh mắt mà nhìn lại, có không ít đội ngũ kiểu đi theo phía sau con cái chính là mười mấy phụ huynh, tổng thể tuổi tác có là người là ông nội, bà nội.
Haizz...
Hóa ra thời điểm này mới có hiện tượng như vậy nên một người đi học và cả gia đình được cử đi.
Cô thở dài trong lòng.
Hoàn toàn quên mất đức hạnh nhà mình cũng đồng dạng.
“Em gái được phân đến lớp nào vậy?”
Trên bảng thông báo ở cổng trường, có rất nhiều danh sách lớp với hàng loạt tên được viết trên đó, ghi chú lớp mà mỗi học sinh được phân vào.
Các lớp được phân công ngẫu nhiên và quy mô của mỗi lớp về cơ bản là như nhau.
Trước khi đưa con đến trường, phụ huynh cần đến đây để xem và xác nhận con mình được phân vào lớp nào.
Trường tiểu học Cở Sở 1 của trấn trên có rất nhiều học sinh, một khối có tổng cộng sáu lớp.
Vì vậy, có tổng cộng sáu danh sách lớp đã được dán trên bảng thông báo.
Cả nhà đều ở giúp đỡ Tiểu Tại Tại tìm kiếm lớp của bé, còn phân nhiệm vụ, mỗi người xem một bảng, hiệu suất sẽ càng cao một chút.
Kết quả chưa đợi bọn họ tìm được, Tiểu Tại Tại lại là người thứ nhất tìm ra tên của mình.
“Ở chỗ này.” Bé duỗi tay chỉ ra nơi có tên của mình.
Tất cả các thành viên trong gia đình đều tập trung chú ý và nhìn sang, quả nhiên ở giữa sáu lớp của khối một có ba chữ‘ Ninh Tại Tại '.
Nếu không có tên trùng lặp, có nghĩa đây là lớp của Tiểu Tại Tại.
Đơn giản chỉ cần ghi tên từng học sinh sau đó là quê quán ngày tháng năm sinh, sau đó đối chiếu thông tin khi xem tên, sẽ không bị nhầm lẫn gì cả.