Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:24:09
Lượt xem: 41
Tiếng cười nói vui vẻ trẻ con truyền đến chỗ mấy người già đang vui vẻ trò chuyện, nhiều người quay đầu lại, tận mắt tìm kiếm cháu của mình, thấy bọn nhỏ đang chơi vui vẻ, họ cũng cười hiền hậu.
“Tại Tại, tiếp nè!”
Quả bóng nhỏ vừa bị đá đi lại hướng về chỗ Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại theo bản năng muốn đá tiếp, lại dự đóan sai vị trí quả bóng lăn đi, không bắt được, để quả bóng nhỏ lăn đi mất.
Bé vội vàng chạy chậm đuổi theo, bất tri bất giác chạy đi có hơi xa.
“Bóng ơi, đừng chạy!”
Quả bóng nhỏ vẫn lăn cho đến khi chạm vào chân một người nào đó, mới ngừng lại được.
Tiểu Tại Tại ngồi xổm xuống muốn đi nhặt, nhưng một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng và một vết sẹo khá mờ trên mu bàn tay đã đi trước bé cô một bước nhặt quả bóng lên.
“Cho em này.” Giọng nói quen tai mát lạnh nói.
Tiểu Tại Tại theo động tác quả cầu bị cầm lấy ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn về phía thiếu niên trước mắt, trên mặt không tự giác mà lộ ra nụ cười xán lạn ngọt ngào: “Anh trai xinh đẹp!”
Cố Diệp Chu: “…… Tên của anh là Cố Diệp Chu.”
Tiểu Tại Tại mới không để ý tới cậu, nhất ý cô hành hỏi: “Anh trai xinh đẹp, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tan học, được anh em mời, tới nhà em làm khách.”
Cố Diệp Chu ý bảo Tiểu Tại Tại nhìn ra phía sau mình xem, Tiểu Tại Tại theo bản năng mà dò đầu qua nhìn, liền thấy anh hai nhà mình đang cõng cặp sách, đứng ở phía sau Cố Diệp Chu cách đó không xa.
Vừa mới không nhìn thấy anh hai là bởi vì Cố Diệp Chu tương đối cao, che mất anh hai bé.
“Anh hai!”
Thấy được Ninh Hàng, Tiểu Tại Tại càng thêm hưng phấn.
Bé nhiệt tình mà chạy chậm qua đi, mở ra hai tay liền muốn ôm lấy anh hai, lại bị một tay Ninh Hàng ấn cái đầu nhỏ lại, bị bắt ngừng ở chỗ có khoảng cách với anh hai rất xa.
“Anh hai?” Vẻ mặt Tiểu Tại Tại lộ vẻ khó hiểu.
“Đừng lại gần anh.”
Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Hàng liếc nhìn cơ thể bị dính đầy bụi cỏ và bụi cỏ của em gái mình, sau đó anh càng chặn bé chắc chắn hơn.
Nếu như lần này bị bé ôm thật, về nhà anh lại phải lập tức tắm rửa.
Ninh Hàng cũng không phải là Cố Diệp Chu, trên mặt anh biểu hiện rõ ràng như vậy Tiểu Tại Tại hiện tại đã không cần đọc tâm thuật để nhận biết, nhưng không phải là bé không biết.
Huống chi đáy mắt anh viết hai chữa ghét bỏ rõ ràng như vậy, ngốc tử mới có thể không biết anh suy nghĩ cái gì.
Tiểu Tại Tại lập tức dỗi.
Bé không cho phép anh hai ghét bỏ bé.
Đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, Tiểu Tại Tại giả ý lui về phía sau hai bước, nhìn giống như nghe lời mà không hề tiếp cận Ninh Hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-167.html.]
Chờ khi anh cho rằng nguy cơ được giải trừ, trong nháy mắt thả lỏng, đột nhiên đánh lén, nháy mắt nhào vào trong lòng Ninh Hàng mang theo hương vị của bồ kết thơm mát, còn lấy cái đầu ướt đẫm mồ hôi khi chơi từ sáng tới giờ cọ thật kĩ vào trong lòng anh hai.
Ninh Hàng: “……”
“Hẳn là em đang ghét bỏ bài tập quá ít, đang đối với anh tỏ vẻ bất mãn?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu, cơ thể Tiểu Tại Tại cứng đờ, lại làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, đem đầu tiếp tục chôn ở trong n.g.ự.c anh hai.
Giống một con mèo con nhát gan giả vờ không nghe thấy gì bịt tai trộm.
Chỉ cần bé giả ngu đến đủ thành công, anh hai liền sẽ không phạt bé nữa!
Đỉnh đầu tựa hồ vang lên một tiếng thở dài, ngay sau đó Tiểu Tại Tại cảm thấy một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào gáy bé, Ninh hàng cũng không ngạc nhiên gì chậm vào cả một đống mồ hôi.
“Đi thôi, anh mang em về nhà tắm rửa.” Ninh Hàng dắt tay nhỏ của em gái, chuẩn bị mang theo bé trở về.
Anh không chỉ tắm rửa cho bản thân mình, còn cô em gái một thân mồ hôi dơ hề hề này cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Hiện tại thời tiết nói nóng cũng không hoàn nóng lắm, luôn có chút không khí lạnh nhẹ, Tiểu Tại Tại một thân ướt mồ hôi, bị gió thổi qua, dễ dàng bị cảm lạnh.
Ninh Hàng lo lắng em gái sẽ sinh bệnh.
“Chờ một chút, phải đi nói một tiếng với bà nội nữa, bóng nhỏ cũng phải trả lại cho bạn nữa.” Tiểu Tại Tại nhắc nhở nói.
Bóng nhỏ không phải của bé, cũng không thể trực tiếp mang về nhà, bằng không liền thành ăn trộm.
“Bà nội ở đâu?”
“Ở bên đình hóng gió kia.”
“Đi.”
Ninh Hàng cho Cố Diệp Chu một ánh mắt, để cậu lưu tại tại chỗ chờ bọn họ, sau đó đưa em gái đi tìm bà nội, thuận tiện còn trả bóng nhỏ.
Nhìn thấy Ninh Hàng, bà Ninh còn có chút kinh ngạc.
“Tiểu Hàng, không phải cháu đang đi học sao?”
Hiện tại nhiều lắm cũng mới 10 giờ sáng, còn lâu nữa mới đến thời gian tan học.
Ninh Hàng rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Trường học có việc, cho nên cháu được nghỉ.”
“Ồ.” Bà Ninh bừng tỉnh, cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp liền gật đầu nói: “Được, đưa em gái cháu về nhà đi, trong ngăn tủ ở phòng bếp có quả quýt, buổi sáng mẹ cháu mới vừa mua tới, đói bụng có thể lấy ra tới ăn.”
“Dạ.”
Ninh Hàng gật đầu, sau đó mang theo em đi, đi tìm Cố Diệp Chu.
Tiểu Tại Tại nhắm mắt theo đuôi đi bên người anh trai, có chút lo lắng mà nhìn anh, thật cẩn thận hỏi: “Anh hai không cao hứng sao?”
Lúc này suy nghĩ của Ninh Hàng đang rất hỗn loạn, khiến Tiểu Tại Tại đọc ra đều là một đống các loại kí tự linh tinh lộn xộn.
“Ân, có một chút.” Đưa tay ra, sờ sờ đầu nhỏ của em gái, tựa lơ đãng mà ngăn trở tầm mắt của bé: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Anh chỉ là, đột nhiên chịu phải một chút trấn động, cho nên tư duy có chút hỗn loạn mà thôi.