Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 160

Cập nhật lúc: 2024-09-20 07:03:16
Lượt xem: 53

Khi Lưu Hải Khải tan tầm trở về nhà, vợ ông vừa thấy, vội chào đón hỏi: “Chuyện này giải quyết thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, được rồi.” Từ trong túi móc ra phong thư chứa 250 đồng tiền đưa cho vợ, vẻ mặt Lưu Hải Khải không hề đắc ý.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Vừa nghe chuyện này đã được, vợ Lưu Hải Khải không khỏi nở một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt tròn trịa.

Bà nhận phong thư, mở ra đếm lại một lần nữa, đếm đếm, nụ cười trên môi cũng nhạt đi một chút.

“Hôm nay con thứ ba gửi thư về nhà, nói thằng bé muốn ở nông thôn kết hôn, viết thư xin ý kiến hai vợ chồng mình.”

Vừa nghe tới vợ nhắc tới con thứ ba, sắc mặt Lưu Hải Khải vốn đang tốt liền hơi phai nhạt, ông hơi giận dỗi hỏi: “Đối tượng kết hôn là cô nương kia sao?”

“Còn có thể có ai? Năm đó thằng bé c.h.ế.t sống nháo muốn xuống nông thôn, còn không phải là vì đuổi theo cô nương kia, muốn cùng cô bé ấy xuống?” Vợ Lưu Hải Khải thở dài nói.

Bà không thích cô gái đó cho lắm.

Không phải vì bà ghét bỏ bố cô bé đó là giáo sư bị hạ phóng, thành phần không tốt, mà là không quen nhìn con trai nhà mình vì đối phương, từ bỏ cuộc sống thoải mái ở trấn trên, mà chạy tới nơi xa xôi kia chịu khổ.

Anh cũng không nghĩ, anh đi theo cô nương đó, là theo đuổi tình yêu của chính mình.

Nhưng lại để lại cha mẹ già ở đây phải chịu cảnh máu mủ ruột thịt phải xa cách.

“Thôi bỏ đi, thằng bé đã chấp nhất nhiều năm như vậy rồi, hai ta liền thành toàn cho nó, hơn nữa năm đó lời thằng ba nói cũng đúng, nó không xuống dưới đó, nhà ta cũng dù sao phải có một người xuống nông thôn, thằng bé tự nguyện đi xuống, so với việc để các anh chị em phải xuống là tốt lắm rồi.”

Ngay từ khi bắt đầu thực hiện chiến dịch kêu gọi đa số thanh niên có học thức về miền núi, về quê đã quy định mỗi hộ gia đình phải có ít nhất một con về quê, trừ con một.

Nhà bọn họ có năm người, dù thế nào đi nữa, việc ai đó phải về quê là điều không thể tránh khỏi.

Con thứ ba……

Thôi.

Lưu Hải Khải không muốn lại nói tới chuyện này nữa, chỉ là dặn dò vợ.

“Tiền mua công tác cho con bé thứ năm chắc cũng đủ rồi, em lại kiểm tra lại một chút trong nhà còn có bao nhiêu tiền tiết kiệm, phân ra một nửa đi, gửi qua cho thằng ba một nửa, lại chuẩn bị vài thứ cho nó nữa, ăn uống sinh hoạt, nơi này anh có một cái đồng hồ, tuy hơi điểm, cũng có thể dùng, cũng cho thằng ba luôn, dù ở nông thôn kết hôn, cũng nên chuẩn bị, nên mua cái gì, cũng phải chuẩn bị cho nó thật thỏa đáng.”

Vợ ông nhìn mái tóc trên đỉnh đầu ngày càng bạc trắng của ông, khóe mắt có chút chua xót, gật đầu: "Ừm, em còn có một đôi bông tai vàng đây, cùng nhau tặng cho thằng bé đi, coi như đó là món quà mẹ chồng tặng cho con dâu đi. "

Cũng giống như cha mẹ ở mọi nơi, vì con cái, vợ chồng Lưu Hải Khải cũng dốc toàn lực.

*

Một nơi khác, gia đình Ninh Viễn Hàng sau khi mua nhà thành công trở về nhà với tâm trạng rất tốt, đang bắt đầu tích cực thảo luận về chuyện chuyển nhà như thế nào.

Một khi chuyển nhà, tất nhiên mối quan hệ của họ với đồng ruộng cũng sẽ chuyển đi, hộ khẩu sẽ từ trong thôn chuyển lên trấn trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-160.html.]

Tất cả mọi người trong nhà từ nay trở đi sẽ đều không thể làm việc kiếm công điểm ở đây nữa, cũng sẽ không phải làm việc vất vả ở dưới cái nắng chói trang nữa.

Thậm chí còn sân và đất phần trăm của nhà bọn họ, khả năng cũng sẽ bị bỏ hoang.

Cũng không phải nói mấy thứ này sẽ bị tịch thu lại, mà là mọi người đều đi rồi, bên này sẽ không có ai chiếu cố, bỏ hoang là chuyện bình thường.

Tô Hân Nghiên tính toán, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ mất đi một phần thu vào từ đó.

Đặc biệt là lương thực và rau dưa linh tinh, về sau phải tiêu tiền mua, không thể tự cấp tự túc.

Nhưng mà còn may, trong nhà có tiền tiết kiệm, tiền lương của Ninh Viễn Hàng cũng đủ để nuôi sống cả nhà, bên Tô Hân Nghiên này còn công việc viết bản thảo thêm vào.

Cho nên mặc dù dọn nhà đi rồi, chỉ là nơi ở không được rộng rãi như trước kia nữa thôi, cũng sẽ không còn sân cho bọn nhỏ tùy ý chơi đùa, trên thực tế trình độ sinh hoạt của gia đình cũng không sẽ giảm xuống.

Thậm chí bởi vì lên trấn trên so với ở nông thôn càng thêm tiện lợi, nên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Không có vấn đề gì khác, chỉ nói đến vấn đề đi làm của Ninh Viễn Hàng và chuyện đi học của Ninh Hàn Ninh Hàng.

Tiết kiệm được thời gian đi đi lại lại cũng đủ để cho bọn nhỏ ngủ thêm giờ vào buổi sáng.

Mà Ninh Hiên cũng chuyển từ trường tiểu học thôn sang trường tiểu học thị trấn, mà trình độ dạy học của trấn trên cũng sẽ tốt hơn.

Còn có một sự kiện quan trọng nhất.

Sau khi Tô Hân Nghiên dọn lên trấn trên sẽ không cần xuống đất làm việc nữa, cũng sẽ thuận thế bỏ luôn công việc kế toán trong thôn.

Như vậy cô có thể có được càng nhiều thời gian nhàn rỗi đi ôn tập.

Khoảng cách thi đại học khôi phục chỉ còn lại hơn một năm, mặc dù là Tô Hân Nghiên, cũng không dám nói bản thân mình có thể toàn lực ứng phó, cũng nhất định có thể đỗ đại học, cho nên phải từ sớm mà chuẩn bị ôn tập kiến thức.

Cô không chỉ ôn tập một mình, còn muốn lôi thêm Ninh Viễn Hàng cùng ôn với cô.

Tên đàn ông này không biết đã tốt nghiệp cao trung được bao nhiêu năm rồi, không biết trước kia học được bao nhiêu kiến thức.

Dù còn dư lại chút, có chẳng thể dùng được.

Rốt cuộc năm đó anh học những bài đó, so với hiện tại học tập để thi đại học là không giống nhau.

Cho nên Tô Hân Nghiên tính toán ép chồng phải ôn tập cùng với cô.

Tính toán thời gian, đến lúc đó hai anh em Ninh Hàn Ninh Hàng cũng sẽ đến khóa thứ nhất ôn thi đại học, nhưng Tô Hân Nghiên không cần phải đi giám sát bọn họ học tập.

Bởi vì không cần thiết.

Nói không cần thiết, là bởi vì mặc dù không có cô nhắc nhở, nhưng nỗ lực học tập của hai anh em thật đáng kinh ngạc, cộng thêm hai đứa rất thông minh, điểm số chưa bao giờ khiến người lớn lo ngại.

Cô vẫn nên lo lắng một chút cho chính mình cùng Ninh Viễn Hàng đi.

Loading...