Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-09-19 09:22:43
Lượt xem: 65
“Sau đó thì sao?” Tô Hân Nghiên truy vấn.
“Tự nhiên tiếp theo đó là một trận náo loạn.” Nói đến lúc này, mặt mày Ninh Viễn Hàng ẩn hiện sự tức giận.
Bà nội Ninh ngoài ý muốn phát hiện con dâu cùng gian phu gian tình ở nhà, tức giận, lập tức hô to một tiếng xông lên, hai người kia cũng bị sợ tới mức quá sức.
Ngay lúc đó tình huống đang rất hỗn loạn, hai bên xô đẩy, cũng không biết là ai động tay, bà Ninh bị đẩy ngã trên mặt đất, té bị thương ở chân, ngã rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, không ngừng kêu đau.
Hai người kia thấy thế, sợ hãi xảy ra chuyện, lập tức suốt đêm cuốn hết tiền tài của Ninh gia chạy trốn.
Bọn họ gây động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể không quấy rầy bọn nhỏ ở nhà.
Hai anh em Ninh Hàn cùng Ninh Hàng lao ra, liền nhìn thấy hình ảnh bà nội nắm trên mặt đất ngã đau đớn, mà mẹ ruột thì đi theo gian phu cuốn hết tiền tài nhà bọn bọ chạy trốn.
Cảnh tượng này đã để lại một tổn thương lớn trong tâm trí trẻ thơ của bạn nhỏ, thế cho nên Ninh Hàng mới hơn hai tuổi đã bị kích thích, ngày hôm sau liền sốt cao.
Ninh gia tức khắc trở nên càng thêm hỗn loạn.
Ninh Hàn mới hơn bốn tuổi vừa phải chăm sóc bà nội bị thương, vừa phải chiếu cố em trai đang sốt cao, nhưng tiền trong nhà đều bị cuốn đi, một mao cũng không có, căn bản không có tiền cho người thân đi xem bệnh.
Quả thực đã bị buộc đến cuối đường.
Lúc ấy thằng bé còn ngây thơ, cảm thấy dù mẹ đã chạy mất, nhà bà ngoại cũng sẽ không mặc kệ bọn họ.
Chủ yếu cũng do vì Ninh gia ở bên này không thân không thích, người mà anh có thể đi cầu xin giúp đỡ cũng chỉ có bên Trương gia thôi.
Cho nên chạy tới Trương gia cầu cứu.
Anh cũng không cầu xin Trương gia đến giúp, chỉ cần mượn chút tiền cho bà nội và em trai xem bệnh là được rồi.
Kết quả sau khi Trương gia biết được chuyện Ninh gia không chỉ không cảm thấy áy náy, còn oán hận Ninh gia không chăm sóc tốt cho con gái bọn họ mới để con gái chạy trốn, căn bản không chịu hỗ trợ, càng không muốn cho bọn họ vay tiền.
Nhẫn tâm mà để Ninh Hàn ở ngoài cửa một đêm quỳ cầu xin cũng mặc kệ.
Nhờ thân thể chắc nịch của Ninh Hàn từ nhỏ, anh không bị ốm sau một đêm lạnh giá như vậy, nhưng nỗi tuyệt vọng do đêm này gây ra còn khó chịu hơn là bị ốm.
Cũng may, thư ký cùng thôn trưởng Trần gia thôn kịp thời phát hiện tình huống Ninh gia, vội mang theo người lại đây hỗ trợ đưa hai bà cháu đang bị bệnh của Ninh gia lên bệnh viện cứu trị.
Người trong thôn cũng rất thiện tâm, sôi nổi chủ động mà quyên góp tiền, liền cậu một mao tôi hai mao, hỗ trợ quyên góp đủ tiền thuốc men, còn tặng cho Ninh gia chút lương thực, bảo đảm bọn họ trước khi Ninh Viễn Hàng nhận được tin tức trở về không bị đói chết.
“Người trong thôn vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của cha anh năm đó, nhưng Ninh gia chúng ta, cũng vẫn luôn nhớ đại ân đại đức của cả thôn.”
Khi Ninh gia chạy nạn có Trần gia thôn thu lưu bọn họ, khi nhà bọn họ gặp khó khăn cũng giúp đỡ, trong lòng Ninh Viễn Hàng vẫn luôn nhớ rõ ân tình này, nên vẫn luôn trong khả năng cho phép mà hồi báo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-152.html.]
Con trai cả của Thôn trưởng có thể dễ dàng thi đậu trấn trên nhà máy, ngoại trừ bản thân anh có năng lực ra, trong đó cũng có công Ninh Viễn Hàng âm thầm hỗ trợ.
Và còn rất nhiều điều tương tự.
“Người trong thôn đều rất tốt, về sau em và anh cùng nhau báo ân.” Tô Hân Nghiên nắm lấy tay Ninh Viễn Hàng để vào trong bàn tay nhỏ của mình, kiên định mà nói.
Cô cũng nhớ rõ ân tình của cả thôn.
Lúc trước Tiểu Tại Tại bị bọn buôn người bắt cóc, nhiều người dân trong làng không bị mất con đã chạy ra ngoài để tìm các bé, chưa bao giờ cô quên chuyện này.
Lâu hơn trước nữa, lúc Tô gia đến Ninh gia nháo loạn hết lên, người Trần gia thôn cũng dốc hết sức che chở bọn họ, những chuyện đó, đều được Tô Hân Nghiên nhớ kĩ dưới đáy lòng.
Cô nghĩ, về sau bọn họ có nhiều tiền, không những có thể giúp đỡ tu sửa lại trường Tiểu Học trong thôn, còn có thể tu sửa con đường trong thôn.
Nếu muốn giàu, trước tiên phải sửa đường, chỉ cần sửa lại đường, không lo người ở Trần gia thôn không thể giàu lên, đây mới là báo ân lớn nhất của bọn họ.
Tô Hân Nghiên chia sẻ suy nghĩ của mình và được Ninh Viễn Hàng tán đồng.
“Vậy thì chúng ta phải kiếm tiền thật tốt, và việc xây dựng những con đường không hề rẻ.”
"Tất nhiên."
Tách đề tài ra nói giỡn hai ba câu, cảm giác tâm tình của chồng nhẹ nhàng chút, Tô Hân Nghiên lúc này mới thật cẩn thận hỏi.
“Vậy vợ trước của anh…… Hiện tại thế nào rồi?”
“Đã chết.” Lần này Ninh Viễn Hàng trả lời rất nhanh.
“Hai người bọn họ suốt đêm mua phiếu xe chạy trốn, kết quả nửa đường vô ý để lộ chuyện mình có tiền, bị người ta theo dõi, chờ khi bị người ta phát hiện, hai người đó đã nằm ở ngõ nhỏ, không chỉ có tiền bị cướp sạch, còn bị thọc mười mấy đao, cả người đều là máu, t.h.i t.h.ể đã cứng đờ.”
Đây cũng là một vòng nhân quả của quả báo.
Nếu như hai người bọn họ không bỏ chạy, cho dù có tồi tệ đến đâu, nếu không lấy đi tiền của nhà họ Ninh, có lẽ bọn họ sẽ không gặp phải tai họa mất mạng này.
“Lúc ấy người trong thôn biết nhà chúng ta xảy ra chuyện, nhưng kỳ thật ngoại trừ thôn trưởng cùng một số ít người, đại đa số cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chúng ta liền dứt khoát nói ra bên ngoài rằng cô ấy đã mất, bởi vì sợ rằng Tiểu Hiên sẽ bị ảnh hưởng tâm lí trong quá trình trưởng thành, thằng bé cũng chưa biết chuyện gì, đồng thời cũng kỳ vọng, Tiểu Hàn và Tiểu Hàng còn nhỏ, thêm việc mọi người bên ngoài không hề nói đến chuyện này, có lẽ thời gian trôi qua, thằng bé sẽ quyên chuyện này đi, về sau có thể khỏe mạnh vui vẻ mà trưởng thành.”
Nói ra một tràng này cũng là để giả thích cho vợ hiểu.
Sợ cô hiểu lầm từ trước đó không nói mình không nói rõ chân tướng cho cô do có lòng phòng bị.
Tô Hân Nghiên không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì sự tập trung của cô không phải là ở điểm này.
“A thì, em hỏi anh một vấn đề, anh đừng nóng giận nha.”