Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:21:11
Lượt xem: 57
Người khác đạp xe anh ta đi đường, trên đường trở về tâm tình của Trương Trạm có thể nói phức tạp.
Đặc biệt là bọn Ninh Hàn hoàn toàn không suy xét đến việc hai cái đùi này của anh ta có đuổi không kịp hay kịp hai cái bánh xe của bọn họ, không nói gì cứ đạp xe đi cũng không nhanh không chậm.
Ít nhất yêu cầu Trương Trạm phải liều mạng mà chạy vội mới có thể miễn cưỡng đuổi tới gần.
Cũng may phía trước có một con đường núi hiểm trở, bọn họ không dám trực tiếp vượt qua mà xuống xe, vì vậy tốc độ chậm hơn, nếu không có lẽ anh ta sẽ không đuổi kịp.
Mấy người đến Trương gia, lại thấy không khí bên trong một mảnh ảm đạm, không hề có không khí vui mừng của ăn tết.
Trong phòng không có bao nhiêu người.
Chỉ có vợ con Trương Trạm, còn có bà Trương gần c.h.ế.t và bạn già của bà ta, ông Trương.
Ninh Hàn nhìn quét một vòng, phát hiện gia đình con trai cả mà bình thường bà ta yêu thương nhất cũng không có ở đây, đáy lòng không khỏi cười nhạo một tiếng.
“Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn xem, cháu ngoại của mẹ đều đã tới, bọn họ tới thăm mẹ.” Trương Trạm tiến đến trước giường bệnh của mẹ, cầm đôi bàn tay gầy guộc của bà ta, tha thiết mà gọi mẹ.
Kỳ thật không thể không thừa nhận, Trương Trạm là một người hiếu thuận, đáng tiếc trước kia anh ta lại không được mẹ mình yêu thương.
Bà Trương duy nhất chỉ sủng ái con trai cả và con gái lớn là đôi long phượng thai, con trai út lại đối xử như con nuôi.
Kết quả đến lúc sắp chết, người chăm sóc bà ta, lại cũng chỉ có con trai út ngày thường bà ta không quan tâm.
Thậm chí còn vì nguyện vọng trước lúc lâm chung của bà ta, nguyện ý vứt bỏ tự tôn, chạy tới Ninh gia cầu xin đưa mấy đứa cháu ngoại lại đây thăm bà ta.
Thật là châm chọc!
Trương Trạm liên tiếp gọi mẹ, mí mắt bà Trương nhắm chặt mới run nhè nhẹ, chậm rãi mở ra.
Bà ta há miệng thở dốc, mỏng manh mà kêu gọi: “Cháu trai, cháu ngoại của tôi……”
“Mau tới, Tiểu Hàn, bà ngoại của các con gọi các con này!”
Trương Trạm vội duỗi tay muốn đem Ninh Hàn đến trước giường bệnh của mẹ.
Vẻ mặt Ninh Hàn vô biểu tình mà trốn ra sau, chính mình thì đẩy em trai em gái tiến lên, chỉ là cố ý vô tình mà, ba anh em Ninh gia ăn ý mà đem Tiểu Tại Tại bảo hộ ở chính giữa.
“Tiểu Hàn……” Bà Trương thò tay, lưu trữ nước mắt, muốn nắm lấy lấy Ninh Hàn tay.
Đáng tiếc Ninh Hàn cũng không có nhúc nhích, chỉ từ trên cao cúi đầu xuống, nhìn chăm chú bà lão trên giường bệnh, thấp thấp kêu một tiếng: “Bà ngoại.”
Vốn dĩ anh không định gọi người, nhưng không muốn Trương gia nói anh không lễ phép, chê cười mẹ anh không giáo dưỡng bọn họ.
Người mẹ này là Tô Hân Nghiên.
“Bà ngoại.” Anh cả đã kêu, hai người khác cũng không có chướng ngại tâm lý gì mà mở miệng, chỉ có Tiểu Tại Tại nhắm chặt miệng.
“Đứa nhỏ này sao lại không gọi người đâu?” Vợ Trương Trạm nhíu mày liếc mắt nhìn Tiểu Tại Tại một cái.
Đáy lòng nói thầm sợ rằng con bé là người câm.
Tiểu Tại Tại trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, thanh thúy mà kêu một vòng người: “Bà Trương hảo, ông Trương hảo, chú Trương, thím Trương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-148.html.]
“Em gái gọi sai rồi, nên gọi là ông ngoại bà ngoại, cậu mợ.”
Con gái lớn của Trương Trạm lên tiếng sửa đúng xưng hô của Tiểu Tại Tại, lại bị Ninh Hiên-cuồng em gái- lớn tiếng nói lại: “Tại Tại không gọi sai, còn có, đây là em gái của tôi không phải em gái của ngươi, không cần phải nhận loạn em gái nhà người ta.”
Con gái lớn của Trương Trạm nghẹn lại, không lời gì để nói.
Không xem được con gái lớn bị người ngoài khi dễ, vợ Trương Trạm nhăn mày lại, liền muốn ỷ vào thân phận trưởng bối giáo huấn Ninh Hiên.
Kết quả vừa mới hé miệng, còn không kịp nói chuyện, biểu tình đột nhiên trở nên trống rỗng, hai mắt mờ mịt, tựa hồ đã quên mất mình đang làm cái gì.
Tiểu Tại Tại đang được các anh trai bảo hộ ở bên trong rũ xuống tay nhỏ.
Tại Tại tới là để bảo bệ anh trai, bé nói được thì làm được.
Vợ Trương Trạm ngẩn ra, phòng trong tức khắc lại an tĩnh lại, chỉ còn lại thanh âm của bà Trương lao lực.
“Bà ngoại, bà rất xin lỗi các con, bà ngoại sai rồi, các con có thể hay không…… Tha thứ cho chúng ta? Về sau, chúng ta vẫn là người một nhà, hòa thuận với nhau, bà ngoại không muốn mình đã sắp chết, còn nhìn người một nhà chúng ta, cứ sống với nhau như kẻ thù vậy……”
【 nghe nói con rể làm cán bộ ở xưởng máy móc, mình nhất định phải ở trước khi c.h.ế.t đem quan hệ hai nhà một lần nữa gắn lại, như vậy về sau mới khiến cho Ninh gia giúp đỡ con cháu của mình. 】
Tiểu Tại Tại không tự giác mà nắm chặt góc áo của anh hai.
Ninh Hàng cúi đầu nhìn bé một cái, duỗi tay đem tay nhỏ của bé nắm ở trong bàn tay hơi lạnh của mình.
Bởi vì là sinh non, nên thân thể anh vốn là so đứa trẻ bình thường ốm yếu hơn một chút, kỳ thật cái này phải qua quá trình điều dưỡng, để anh khôi phục lại sức khỏe như người người thường.
Nhưng từ năm ba tuổi ấy, là sau lần ốm suýt lấy đi tính mạng của anh, thân thể anh liền trở nên bệnh tật ốm yếu, nhiệt độ cơ thể lạnh hơn so với người bình thường rất nhiều.
Ít nhất một năm bốn mùa, tay chân chưa từng ấm áp lấy một lần.
Tiểu Tại Tại đã quen với nhiệt độ cơ thể của anh hai, còn tưởng rằng anh bị lạnh, muốn lấy bé làm bếp lò nhỏ sưởi ấm.
Trở tay liền nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, còn ngại rằng một tay còn chưa đủ, bàn tay nhỏ bé kia cũng vươn lên ôm lấy bàn tay lạnh của anh hai.
Bé trời sinh huyết khí tràn đầy, tay chân luôn ấm áp dễ chịu, tới mùa hè ngẫu nhiên sẽ bị nhóm bạn tốt ghét bỏ vì quá nóng, nhưng tới mùa đông chính là tiểu bảo bối mà mỗi người tranh đoạt.
Nhận thấy được độ ấm trên tay, Ninh Hàng sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn, bắt gặp khuôn mặt tươi cười ấm áp mà em gái mình đang ngẩng đầu nhìn.
Em gái anh, sao lại ngoan đến như vậy chứ?
Một cái tay khác phủ lên đầu nhỏ Tiểu Tại Tại, nhẹ nhàng xoa.
Lại không biết bởi vì hành động không cầm lòng được này của anh, chọc cho Tiểu Tại Tại rất là buồn rầu một chút.
Bé…… bé chỉ có hai tay, còn nhỏ nữa chứ, giữ không nổi đôi tay của anh hai làm sao bây giờ?
“Con tên là Tại Tại đi?”
Trong lúc phân tâm, chủ đề chuyển sang chính mình, Tiểu Tại Tại ngây ngốc mà nhìn về phía bà Trương.
Bé nhìn về phía ánh mắt hiền từ đang nhìn mình, giống như bà nội bé, nhưng tiểu tâm tư của bà lão có vẻ mặt hiền từ này không khỏi cũng hơi quá nhiều chút.
“Bé con, lại đây một chút.”
Bà muốn kéo Tiểu Tại Tại, lại bị Tiểu Tại Tại né tránh.