Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:19:20
Lượt xem: 67
Sắp đến Tết, từng nhà bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho Tết đến.
Tết năm nay đối với Ninh gia mà nói, là một cái tết vô cùng ý nghĩa.
Bởi vì Ninh Viễn Hàng xuất ngũ, các thành viên trong gia đình cuối cùng cũng kết thúc một quãng thời gian dài xa cách, có thể trải qua một cái Tết đúng với ý nghĩa của nó.
Vẻ mặt bà Ninh vô cùng vui mừng mà dọn một cái ghế dài nhỏ, ngồi ở trong viện, cong eo, rửa sạch thịt trong chậu.
Hôm nay là ngày trong thôn phân thịt heo, Ninh Viễn Hàng còn từ bên xưởng máy móc lấy về mười mấy cân thịt, nhiều thịt như vậy, nếu không xử lý sớm, có thể sẽ bị hỏng.
Nếu thật sự hỏng, bà Ninh đến đau lòng chết.
Tiểu Tại Tại ở trong viện đang ngồi trên ngựa gỗ lắc lư, một bên chơi loạng choạng, một bên nhìn bà nội lấy muối sát vào thịt.
Bên miệng thèm đến mức chảy ra dấu vết trong suốt.
(chắc là rãi....., Tại Tại kém sang thật)
“Bà Nội ăn thịt nướng đi!” Bé đột nhiên nói một câu.
Bà Ninh nghe thấy được, lại lắc đầu nói: “Không ăn thịt nướng, làm cái đó quá phiền toái, bà nội đang ướp thịt khô.”
“Muốn ăn thịt nướng cơ ~” Thanh âm của Tiểu Tại Tại mềm lại làm nũng.
Nhưng bà Ninh lại không d.a.o động.
bé con nói thịt nướng, đó là một món ăn do mẹ bé tự nghĩ ra, chính là lấy một cái giá, phía dưới cho than củi, xiên thịt vào xiên rồi cho lên nướng, ngoài nướng thịt còn có thể nướng rau, cá và tôm.
Mỗi lần ăn phải tiêu thụ rất nhiều thịt, rau.
Bởi vì ăn quá ngon.
Cũng không phải là bà Ninh bủn xỉn vì chỗ thịt đó, chủ yếu là chuẩn bị làm món này rất phiền toái, không chỉ có giai đoạn trước khi chuẩn bị phiền toái, sau khi ăn xong thu dọn càng phiền toái, cho nên bà không thích làm.
Nhưng Tiểu Tại Tại là ai?
Bé là bé gái thông minh nhất nhà, khẳng định có biện pháp thuyết phục bà nội.
Bé chỉ nói một câu: “Ba ba chưa từng ăn qua, bà nội làm cho ba ba ăn.”
Bà Ninh liền d.a.o động.
Lão nhân gia luôn muốn đem những thứ bà cho rằng là tốt nhất dành cho con cháu, gặp được chuyện vui gì, cũng luôn chia sẻ với con cháu.
Đặc biệt là ở trong tiềm thức của bà Ninh, bà đối với con trai nhỏ luôn có chút áy náy.
Áy náy vì khi anh còn nhỏ đã phải đi theo hai vợ chồng họ chạy nạn khắp nơi, chưa từng được hưởng phúc còn chưa nói, ngược lại còn phải chịu không ít khổ.
Mà khi cha anh đi rồi, anh đã phải tự mình gánh vác gia đình khi còn nhỏ.
Về sau còn bị bà liên lụy, có một chuyện như vậy……
Sự kiện nào ?
Trong lúc vô tình nhìn trộm tâm tư của bà nội Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, còn không kịp nhìn kỹ, bà nội liền nghĩ sang chuyện khác rồi, đổi chuyện.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ?
Đáy lòng Tiểu Tại Tại giống như bị mèo cào, tim gan cồn cào mà tò mò, nhưng bé lại không dám trực tiếp hỏi bà nội, vừa hỏi là bị bại lộ luôn còn gì, cho nên chỉ có thể đem hết thảy đều nuốt xuống dưới đáy lòng, làm bộ chưa phát hiện cái gì.
Chỉ là tần suất ngựa gỗ xao động nhiều hơn.
Con ngựa gỗ bé đang lắc lư này là do ba ba cố ý làm.
Ước nguyện ban đầu là vì để cứu vớt trong lông gà trong nhà.
Chủ yếu là do Tiểu Tại Tại hằng ngày thật sự rất thích lấy xe ván trượt lau đuổi theo gà chơi, đem hết gà trong đều sợ tới mức quá sức, con nào cũng trọc hết lông.
Sắp tới mùa đông, không có lông gà để chống lạnh gà sẽ dễ dàng bị đông chết, trong nhà chỉ có thể nắm chặt thời gian mà giết ăn luôn, chờ họp chợ đầu xuân năm sau lại đi mua thêm mấy con gà mới về, sau đó để cho Tiểu Tại Tại tiếp tục hành hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-144.html.]
Cho nên vì bà gà mới của năm sau , cũng vì dời đi sự chú ý của con gái, không cho bé lại đi đuổi gà, Ninh Viễn Hàng linh cơ vừa động, liền làm cho bé con ngựa gỗ này.
Đáy ngựa bập bênh là hai kiềng gỗ hình nửa vầng trăng, có thể làm cho ngựa bập bênh lắc lư như con lật đật, nhưng cũng tương đối cố định và chỉ chơi được trong một phạm vi nhất định.
Mà Tiểu Tại Tại bị hạn chế phạm vi hoạt động tự nhiên không có khả năng lại đi đuổi gà.
Biện pháp này lại rất thành công.
Ít nhất hiện tại mấy con gà đó đang diễu võ dương oai với mấy sợi lông run rẩy còn sót lại trên gà mà ở trước mắt Tiểu Tại Tại, bé cũng không thèm bố thí một cái liếc mắt cho bọn nó, cũng không muốn xuống dưới tiếp tục đuổi tụi nó.
Hành động này càng làm gà càng thêm đắc ý.
Cảm thấy này ấu tể con người này khẳng định là sợ chúng nó, nhịn không được lại kiêu ngạo cùng với mấy sợi lông đang run rẩy, sau đó cảm giác bộ vị có chút lạnh căm căm nào đó.
Bà Ninh cuối cùng cũng không đáp ứng làm thịt nướng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Mà Tiểu Tại Tại cũng đã đem chuyện này quên mất, quay đầu đi theo sau m.ô.n.g các anh trai, giúp đỡ tổng vệ sinh trong nhà, dán câu đối xuân.
Thuận tiện nửa đường lại bị anh hai bắt được lôi đi đọc sách.
Được nghỉ đông, Ninh Hàng có thời gian rảnh, thường xuyên bắt em gái lôi đi học.
Cũng may Tiểu Tại Tại đã quen từ trước nên mỗi lần bị bắt đều ngoan ngoãn không vùng vẫy, rất tích cực phối hợp với sự dạy dỗ của anh hai.
Cứ như vậy, hai anh em một người dám dạy, một người dám học, cư nhiên khiến Tiểu Tại Tại bất tri bất giác hoàn thành chương trình của học năm nhất, hiện tại đã xuất phát sang năm thứ hai.
Tri thức được tích lũy làm Tiểu Tại Tại càng thêm hiểu biết, bé dần dần phát hiện một số điều mà trước đây bé không thể hiểu được, thì giờ đây bé bắt đầu hiểu ra.
Ít nhất hiện tại bé đã học xong cách phán đoán một người yêu hay ghét, không thể dựa vào đọc tâm thuật, phải chính tự mình những vấn đề khác đi tìm hiểu đối phương.
Chỉ bằng cách này, bé mới có thể nhìn thấy nội tâm của một người một cách toàn diện hơn và không bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài.
Thật sự rất khó để hiểu điều này lúc đầu.
Rốt cuộc đọc tâm thuật là năng lực bẩm sinh mà Tiểu Tại Tại đã có sẵn, giống như bé khi sinh ra đã được nhìn, nghe và ngửi, cũng là một phần trong nhận thức tự nhiên của bé.
Cho nên dựa vào nó không phải rất bình thường sao?
Nhưng ba ba và mẹ lại nói bé không thể vẫn luôn ỷ lại vào đọc tâm Thuật, phải học cách dựa vào chính mình phán đoán, chuyện này đúng là khiến Tiểu Tại Tại khó khăn rồi.
Cũng may có ba ba và mẹ kiên nhẫn dẫn đường, Tiểu Tại Tại dần dần mà cũng có thể hiểu được đôi chút.
Hơn nữa bé cũng có một công cụ học tập sắc bén chạy bằng cơm.
—— Cố Diệp Chu!
Người này, là người duy nhất khiến Tiểu Tại Tại vĩnh viễn đều nhìn không thấu.
Khác với ba ba, khi tâm trạng của ba ba xúc động bé cũng đọc được cảm xúc của ba ba, nhưng đối mặt với Cố Diệp Chu, Tiểu Tại Tại đều không nhìn thấy gì.
Chính là nhìn thấy bằng mắt của một người bình thường.
Người khác nhìn cậu là bộ dáng gì, Tiểu Tại Tại cũng nhìn như vậy.
Không có kí tự kim sắc huyền phù (?), cũng không có thanh âm vang lên ở trong đầu.
Thật ra đây mới là bình thường, nhưng đối với năng lực của Tiểu Tại Tại mà nói, lại là không bình thường.
Cho nên bé ngẫu nhiên không có việc gì làm, sẽ thường xuyên đi tìm Cố Diệp Chu.
Với lý do rất đẹp: Tìm cậu chơi.
Trên thực tế chính là đem người ta trở thành vật hiếm lạ để khám phá.
Khi ba ba và mẹ yêu cầu bé học cách vứt bỏ đọc tâm thuật, lấy phương thức của người thường đi phán đoán sự thiện ác tốt xấu của người khác, Cố Diệp Chu trở thành đối trượng để Tiểu Tại Tại chiếu cố chơi cùng.
Hoặc là nói là công cụ học tập hình người.
Với trợ giúp của đối phương, bé đã có thể vượt qua và hoàn thành mức cha mẹ yêu cầu.