Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:18:52
Lượt xem: 43

Ngay cả Ninh Viễn Hàng nhìn, đều cảm thấy tội nghiệp cho mấy con gà đó.

Nhưng anh không quản nhiều, mà là quan tâm đến tình trạng thân thể của con trai.

“Thân thể thế nào rồi?”

“Khá hơn nhiều rồi ạ.”

Ninh Hiên trên cơ bản đã khỏi, sau đó lại bị lôi đi phòng anh cả ngủ tạm.

Rốt cuộc anh và Tiểu Tại Tại liền trụ ở cách vách, trung gian chỉ có tấm gỗ ván mỏng chống đỡ, không an toàn, cho nên vì phòng ngừa cậu bị cảm nhiễm, Tô Hân Nghiên cho cậu cánh xa ra.

Thấy con trai nhỏ thật sự đã khá hơn, Ninh Viễn Hàng vui mừng nói: “Tốt.”

Sau đó anh quay đầu đi xem tình huống của con gái.

Tiểu Tại Tại đã ngủ rồi, Ninh Viễn Hànhg sợ đánh thức bé, cho nên chỉ là đứng ở xa xa cửa mà nhìn bé, sau đó lại lui đi.

Người lớn ở Ninh gia đều đã bị thủy đậu, ngược lại là bốn đứa trẻ lại chưa từng bị, Tiểu Tại Tại xem như là người thứ nhất.

Bởi vậy, vì phòng ngừa bé lây bệnh cho mấy anh trai bé, tiểu gia hỏa bị cách ly.

Mỗi ngày bị nhốt ở trong phòng, nửa bước đều không thể đi ra ngoài.

Với lời đe dọa trước đó của mẹ, hơn nữa còn có kẹo dụ dỗ, Tiểu Tại Tại uống thuốc tuy nói không tích cực, nhưng cũng không dám nháo không muốn uống.

Sau ba thang thuốc Đông y, nhiệt độ trên người bé đã thuyên giảm.

Các nốt thủy đậu cũng xẹp dần từng mảng, chỉ cần vảy bong ra thì cơ bản sẽ lành.

Năng lực khôi phục của trẻ con khá mạnh.

Mới qua hơn một nửa tuần, trên cơ bản bé đã khỏi hẳn, còn lại những vết sẹo nhỏ nhỏ lưu lại trên người, theo thời gian trôi, cuối cùng những vết sẹo nhỏ này cũng không lưu lại.

Rốt cuộc cũng được thả ra, Tiểu Tại Tại rất hưng phấn.

Bé là người hoạt bát ham chơi, mấy ngày nay bị nhốt thiếu chút nữa bị chán chết.

Cho nên vừa được bỏ lệnh cấm, bé lập tức quấn lấy anh cả, muốn anh mang bé ra cửa chơi.

Ninh Hàn lại không muốn ra ngoài chơi lắm.

“Hiện tại trời rất lạnh, đi ra ngoài cũng không có gì tốt cả.” Anh nói.

Ở đây sẽ có tuyết rơi, nhưng tuyết nhiều nhất cũng chỉ là một lớp mỏng, ngày hôm sau có nắng mới tan, cho nên chơi người tuyết hay trò đánh cầu tuyết thì không có khả năng.

Hồi trước trong thôn có người bị trượt cả người vào mương, sau đó dính một thân bùn đất cùng băng về nhà.

Chịu tội thì không nói, chủ yếu vẫn là mất mặt.

“Muốn đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài, Tại Tại phải đi ra ngoài chơi cơ.” Bị nhốt chán rồi Tiểu Tại Tại không muốn nghe anh cả ‘ giảo biện ’, bé nắm lấy tay anh cả, tiểu thân mình lắc lư, liên tiếp mà làm nũng năn nỉ.

Kỳ thật bé cũng chỉ là đơn thuần muốn ra cửa đổi không khí tí thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-143.html.]

Dù chỉ là đi dạo quanh nhà thôi cũng được.

Em gái làm nũng, Ninh Hàn trên cơ bản đều đánh không lại.

Cuối cùng vẫn là như Tiểu Tại Tại mong muốn, mang theo bé ra ngoài đi bộ, thuận tiện thêm một cái đuôi.

Nhìn thấy anh cả đáp ứng đưa em gái đi ra ngoài chơi, Ninh Hiên cũng muốn ra cửa chơi lập tức nhấc tay, nói cậu cũng muốn theo.

Nghĩ mang một cái là mang, mang hai cái cũng là mang, Ninh Hàn không không do dự liền đồng ý,

Ba người ra khỏi nhà, làm người dẫn đầu, cũng là anh cả của bọn họ- Ninh Hàn, nghiêm túc mà tự hỏi nên mang em trai em gái đi đâu chơi cho tốt đây.

Trên núi khẳng định là không được, mùa đông dã thú đều đói bụng, chỉ chờ tìm cái gì cho no bụng, bọn họ nếu dám can đảm lên núi, vậy thuần túy chính là tìm chết.

Đi ra dòng suối nhỏ càng không được, nguyên nhân rất đơn giản, lạnh.

Anh không muốn em trai và em gái của mình bị ốm, vừa đi lại bị ngã.

Cuối cùng nghĩ, Ninh Hàn dứt khoát đưa em trai em gái đi tìm Nhị Béo, còn có anh em Lý Nhị Nha , mấy người cùng nhau ghé vào một căn nhà bị bỏ hoang trong thôn.

—— nướng khoai lang.

Khoai lang là từ trong đất phần trăm nhà Nhị Béo đào ra, nhưng trước đó bọn họ cũng đã xin phép người lớn rồi, bọn họ cũng không tham nhiều, ấn theo số lượng đầu người, một người đào một củ.

Mấy đứa trẻ cầm khoai lang, chạy tới nơi bọn họ thường hay tụ tập ở đó, trực tiếp ở trong nhà đó đào một cái hố đất.

Trước tiên ở bên trong đốt lửa, qua một lát, sau khi lửa gần cháy xong, lần mò củi kẹt bên trong, sau đó ném vào một ít khoai lang, vùi vào đất, đun một lúc mới có thể ăn được.

Khoai lang nướng theo cách này ngọt, mềm, dẻo và có hương vị nướng độc đáo, ăn rất ngon.

Tiểu Tại Tại đang cầm một củ khoai lang nướng còn nóng hổi và gặm nó, ngay cả khi nó hơi nóng, bé cũng luyến tiếc đợi thêm một phút nào đó.

“Ăn ngon không?” Thân là ‘ đầu bếp ’ Ninh Hàn cười đòi em gái khen.

“Ngon rất ngon!” Tiểu Tại Tại đã cổ vũ rất nhiệt tình còn giơ ngón tay cái biểu thị.

Nếu không phải trên tay bé còn đang cầm khoai lang, bé liền dùng hai tay giơ luôn!

Ăn khoai lang, Tiểu Tại Tại đột nhiên nhớ Tiểu Hoa.

Kỳ thật bọn họ có tới nhà Tiểu Hoa tìm bé, đáng tiếc mẹ Tiểu Hoa nói Tiểu Hoa đi trấn trên thăm chị Đại Hoa, không ở nhà, cho nên chỉ có thể luyến tiếc rời đi.

Có đồ vật ăn ngon, lại không thể chia sẻ với bạn thân, làm Tiểu Tại Tại cảm thấy thiếu cái gì.

Tính toán, bé đã rất lâu rồi không gặp Tiểu Hoa.

Tiểu Tại Tại tính toán chờ Tiểu Hoa về lại đi sang nhà bé chơi, hoặc là có thể mời bé sang nhà mình xem TV.

Nhắc tới TV, có thể là biết Tiểu Tại Tại bị bệnh thuỷ đậu do bọn họ tới nhà xem TV nên bị lây.

Vì vậy, không những không có ai đến thăm nhà Ninh trong thời gian Tại Tại điều trị, mà khi Tại Tại khỏi bệnh, rất ít người chủ động đến nhà xem TV

Đây có thể coi như là nhờ họa được phúc, nhờ đó mà Ninh gia được yên tĩnh.

Loading...