Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:27:31
Lượt xem: 72
Triệu trứng khó chịu nhất của bệnh thuỷ đậu tuyệt đối là bị ngứa toàn thân.
Vì phòng ngừa con gái gãi lung tung, Tô Hân Nghiên dứt khoát lấy hai mảnh vải buộc lại hai tay nhỏ của con gái, hoàn toàn loại trừ khả năng bé con gãi lung tung.
Nhưng Tiểu Tại Tại lại phải chịu khổ, trên người bị ngứa không được gãi còn không nói, thậm trí còn bị bắt uống thuốc đắng.
“Tại Tại dậy uống thuốc nào.”
Tô Hân Nghiên bưng bát thuốc nóng vào phòng cho Tiểu Tại Tại uống.
Ngửi thấy hương thơm của thuốc đắng, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tại Tại chính là vùi đầu vào trong ổ chăn, nhất quyết không chịu uống thuốc.
“Không uống thuốc đâu!”
Tiểu nãi âm rầm rì từ trong chăn truyền ra.
Đáng tiếc, chuyện uống thuốc này, không phải do bé không uống thì không uống.
Tô Hân Nghiên đem thuốc giao cho mẹ chồng đang đứng ở sau, vén tay áo đến bên cạnh con gái lôi đầu bé ra khỏi ổ chăn, để cho bé nhìn vào mắt cô, nghiêm túc mà báo cho bé biết.
“Mẹ cho con hai sự lựa chọn, một là con uống thuốc một cách ngoan ngoãn, uống xong mẹ cho con kẹo bí đao, còn hai là nếu con không chịu uống, mẹ và bà nội sẽ bóp cằm dốc hết thuốc vào miệng con, rót xong cũng không có kẹo bí đao đâu, con tự chọn lấy một cái.”
Uy hiếp, đây tuyệt đối uy hiếp.
Tiểu Tại Tại từ trên mặt mẹ nhìn mẹ đang rất nghiêm túc, cũng biết mẹ dám nói, liền nhất định sẽ dám làm.
Bé bẹp cái miệng nhỏ, muốn khóc nhưng không dám khóc, đáy lòng đang ủy khuất vô cùng.
Nhưng Tô Hân Nghiên lại đối với biểu cảm này không d.a.o động.
Thấy vậy, Tiểu Tại Tại chỉ có thể thỏa hiệp mà nhỏ giọng nói: “Con tự uống thuốc vậy.”
Nước mắt từ khóe mi rơi xuống, bé dùng tay thịt nhỏ lau đi.
Con gái nghe lời, biểu cảm của Tô Hân Nghiên cũng dần nhu hòa xuống, cô lấy bát thuốc, đưa đến bên miệng con gái: “Tới, mẹ đút cho con, con cố gắng một hơi uống hết, một hơi thì sẽ không khổ nữa.”
Nhưng lời này hoàn toàn là lừa trẻ con, nhưng tốc chiến tốc thắng, ít nhất có thể bớt đi chút thời gian bị đắng ở trong miệng.
Tiểu Tại Tại nắm lấy tay mẹ bé, cúi đầu nuốt cố một ngụm thuốc bắc đắng, vừa uống xong, khuôn mặt nhỏ còn chưa kịp nhăn lại vì đắng, thì đã có một khối kẹo bí đao ngọt thanh bị là nhét vào trong miệng.
Kẹo bí đao được làm từ bí đao và đường.
Ăn vào xong có hương của bí đao trong miệng, còn có vị ngọt của đường, lập tức liền xua tan đi cảm giác đắng do thuốc bắc mang lại.
Một khối kẹo bí đao bằng nửa bàn tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, bé vừa cầm kẹo vừa nhai và ngậm, ăn xong lại còn được tấc này lại muốn tiến thêm tấc nữa: “Tại Tại còn muốn.”
Bình thường nếu xin thêm, Tô Hân Nghiên khẳng định sẽ không cho.
Ăn nhiều kẹo như vậy, chê răng quá khỏe mạnh hả?
Nhưng hiện tại bé con bị ốm, là thời điểm đặc thù, cho nên trên cơ bản tiểu gia hỏa nếu không có cái yêu cầu quá đáng nào thì cô sẽ tận lực thỏa mãn bé.
Ví dụ, lại cho bé thêm hai khối kẹo.
Hai khối kia là bà Ninh lấy cho để bé lấy giấy dầu lót cầm ăn.
Thấy hai khối kẹo đưa có dính đường ở trên đó, Tiểu Tại Tại trực tiếp cầm bằng tay, khiến hai tay đều bị nhão dính dính, khiến Tô Hân Nghiên nhìn thấy có chút ghét bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-142.html.]
“Ăn nhanh lên, ăn xong mẹ rửa tay lau mặt cho con, lau sạch sẽ lại ngủ một giấc thật ngon.”
“Mẹ này.”
Phảng phất như quên mất vừa người vừa uy hiếp mình uống thuốc đắng là ai, Tiểu Tại Tại rất nhanh thoát khỏi bóng tối của việc bị bắt uống thuốc, còn hào phóng mà chia sẻ mỹ thực với mẹ mình.
(Tô hân Nghiên said:" Tôi mà không cho con bé kẹo mà xem, hỏi thứ xem nó có nhanh hết dỗi không, tôi đẻ ra nó mà lại,..."- bà mẹ hay ghét bỏ con gái đã nói với chúng tôi như vậy.)
Tô Hân Nghiên nhìn hai khối kẹo bí đao bị bé gặm nham nhở ở bên ngoài, mặt trên phảng phất còn dính nước miếng, thật sự do cô không có dũng khí mở miệng, chỉ có thể để vẻ mặt: xin tha thứ cho kẻ bất tài mà cự tuyệt.
“Mẹ không ăn, con tự ăn đi.”
*
Ninh Viễn Hàng cả ngày đều lo lắng cho con gái, mới vừa tan tầm, lập tức cưỡi xe nhanh như bay về nhà.
Nóng lòng về nhà.
Vừa đến trước cửa nhà, còn chưa kịp đi vào, hắn đã bị bà Ninh ngăn ở ngoài cửa.
“Con đợi chút, để mẹ tiêu độc đã.” Bà Ninh lấy khăn tay tẩm cồn khử trùng điên cuồng lau trên người Ninh Viễn Hàng.
Ninh Viễn Hàng: “……”
Làm sao vậy?
Không ai hiểu con bằng mẹ, bà Ninh nhìn lên thấy trên gương mặt trầm ổn kia đang che giấu sự mê mang trong ánh mắt, liền biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Bà giải thích: “Tại Tại bị thuỷ đậu, chính là một số người tới hôm qua lây bệnh cho bé, con từ bên ngoài trở về, gặp đủ mọi người người, cũng không biết trên người sẽ dính vào cái gì, vẫn là nên tiêu độc, đỡ khiến mấy đứa trẻ trong nhà bị nhiễm bệnh lung tung.”
Lúc đầu Tô Hân Nghiên và bà Ninh hai mẹ chồng nàng dâu còn nghĩ trăm lần cũng không ra, không biết Tiểu Tại Tại bị thuỷ đậu là bị lây từ đâu.
Cho đến buổi chiều trong lúc vô tình nghe nói trong thôn có mấy nhà đều có người bị thuỷ đậu, trong đó có ba nhà chạy tới nhà bà xem TV, lúc này mới biết rõ nguồn gốc mọi chuyện.
Biết nguyên nhân Tiểu Tại Tại bị lây là từ đâu, bà Ninh không khỏi hối hận vạn phần.
Sớm biết như vậy bà sẽ không bao giờ cho mấy người đó tới nhà chơi.
Tuy rằng biết chuyện này không có khả năng, rốt cuộc nếu làm như vậy thật, cũng không thể làm những việc mất lòng người như vậy.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng khó chịu như vậy của cháu gái nhỏ, bà vẫn nhịn không được nghĩ, nếu là những người đó không tới, cháu gái mình sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Bởi vì chuyện này, ngày hôm sau những người đó chưa đã vẫn thèm mà muốn đến Ninh gia xem TV, đều bị bà Ninh lấy lý do đuổi đi hết.
Đương nhiên, bọn họ cũng không được nói quá khó nghe, chỉ là lấy cớ nói trẻ con trong nhà bị bệnh thuỷ đậu, không tiện để cho người khác vào chơi, liền nhanh chóng tiễn mấy người đó đi.
Rốt cuộc trong nhà cũng có mấy người chưa bị thủy đậu, thậm chí còn chính bọn họ cũng vậy.
Bọn họ cũng sợ bị cảm nhiễm.
Nghe thấy con gái bị bệnh thuỷ đậu, Ninh Viễn Hàng lập tức nhăn mày lại.
Cũng không hề khó chịu, ngoan ngoãn để mẹ làm công tác tiêu đọc toàn thân cho mình.
Tiêu độc xong lại vào nhà xem con gái.
Tiến vào nhà liền nhìn thấy con trai nhỏ đang dọn cái ghế nhỏ, ngồi ở trong viện đang cho gà ăn, tất cả bầy gà đều vác đít lên chạy theo chỗ mà cậu rải lương thực.
Trong chốc lát đi chỗ này, lại trong chốc lát chạy ra chỗ đó, ngẫu nhiên còn phải vòng đi vòng lại mấy lần, mấy con gà chạy không ngừng khanh khách kêu, mệt đến hoảng.