Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-09-13 08:22:25
Lượt xem: 59

Bé còn lôi yếm ra, cho ba ba xem bên trong nhét đâỳ kẹo và bánh quy.

Ninh Viễn Hàng đánh giá một chút, cảm thấy ánh mắt thiếu niên cách đó không xa trong vắt, cũng không giống người xấu, khuôn mặt hơi hơi hòa hoãn một ít: “Cậu ấy là ai?”

“Là con trai của dì Chương ạ.” Tiểu Tại Tại nói.

“Cháu chào chú, cháu tên là Quý Tử Nhiên, là con trai của Chương Ninh.”

Thời điểm hai cha con nhà này đang, Quý Tử Nhiên cũng đã đi tới, lễ phép mà tự giới thiệu.

Nghe bọn nhỏ đơn giản giải thích một chút, Ninh Viễn Hàng thế mới biết sự tình từ đầu đến cuối.

Tuy nói có chút không tán đồng bọn nhỏ vô thanh vô tức mà chạy xa như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không phê bình bọn họ, chỉ là tự mình đưa bọn nhỏ về tòa nhà hành chính, dặn dò bọn nhỏ không được chạy đi lung tung nữa.

Anh vẫn còn một số việc quan trọng cần phải hoàn thành công việc của mình trước khi có thể quay lại đón con gái.

Tới gần thời điểm tan tầm, Ninh Viễn Hàng mới trở lại văn phòng.

Trong lúc Tiểu Tại Tại cùng Quý Tử Nhiên đang chơi vui vẻ ở bên trong, không lại chạy loạn.

Chỉ là hai bé không rảnh rỗi lắm, cho nên Ninh Viễn Hàng đẩy cửa ra vừa thấy trên mặt bàn chi chít những tờ giấy bị xé vụn, còn có bé con đang cầm bút và keo dán đang trèo lên mặt bàn sáng tạo nghệ thuật.

Anh đi qua nhìn , thấy bọn nhỏ rất hiểu chuyện mà chỉ lấy giấy không cần nữa chơi, nên không nói gì.

Qua một lát, Tiểu Tại Tại trầm mê trong sáng tạo nghệ thuật rốt cuộc phát hiện ba ba đã trở lại, lập tức bỏ lại đồng bọn, chạy tới bên người ba ba cầu ôm một cái: “Ba ba, ba ba xong việc chưa?”

“Xong rồi.”

Ninh Viễn Hàng bế con gái lên, ôn nhu mà sờ đầu nhỏ của bé, quay đầu hỏi thăm Quý Tử Nhiên: “Có cần chú đưa cháu về nhà không?”

Tuổi tác của thiếu niên cũng bằng với con con trai cả, cho nên dừng ở trong mắt Ninh Viễn Hàng, đây vẫn là một đứa trẻ cần được chăm sóc.

“Không cần đâu ạ, nhà cháu ở phụ cận xưởng máy móc, cháu có thể tự về được ạ.” Quý Tử Nhiên cười xua xua tay, uyển chuyển cự tuyệt nói.

Thấy vậy, Ninh Viễn Hàng cũng không bắt buộc.

Đã đến giờ tan tầm, anh muốn mang theo cong gái về nhà.

Trên đường trở về, Tiểu Tại Tại ngồi ở sau xe, đối mặt với câu hỏi chi tiết của ba ba.

Cuộc kiểm tra chéo này cũng xen lẫn những câu hỏi về khả năng đặc biệt của bé.

Bởi vì Ninh Viễn Hàng chú ý tới một điểm.

Tiểu Tại Tại dễ dàng bị Quý Tử Nhiên lừa dối đi ra ngoài, là bị cậu ‘ lừa bịp ’.

Không phải nói Quý Tử Nhiên cố ý lừa Tiểu Tại Tại, mà là do tâm tư của cậu đã vô tình gây ra tác dụng 'lừa dối'.

Tiểu Tại Tại được dặn dò tự nhiên sẽ không tự tiện chạy ra khỏi văn phòng, nhưng thời điểm Quý Tử Nhiên nói Cung Tiêu Xã cũng không xa, trên mặt tâm tư lại rất thuần túy mà tỏ rõ chỉ nghĩ mua kẹo dỗ Tiểu Tại Tại vui vẻ.

Trời xui đất khiến mà khiến Tiểu Tại Tại nghĩ rằng ‘ Cung Tiêu Xã kỳ thật cũng không xa ’.

Cho nên bé mới có thể dễ dàng bị cậu lừa đi.

Nhưng trên thực tế, Cung Tiêu Xã lại rất xa tòa nhà hành chính, đối với Tiểu Tại Tại là rất rất xa.

Đây là điều trọng điểm mà Ninh Viễn Hàng chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-133.html.]

Anh phát hiện, năng lực đọc tâm của con gái chỉ có thể đọc được suy nghĩ hiện tại của người khác dựa trên các sự kiện hiện tại, và không thể đọc được ký ức quá khứ của người khác, cũng như không thể hiểu hoàn toàn về tâm tư thực sự thông qua đọc tâm thuật này.

Nếu gặp một người trong ngoài khác nhau thì sẽ như thế nào...

Đáy lòng anh nghĩ buổi tối muốn ăn đùi gà, nhưng buổi tối lại đi làm chuyện khác, Tiểu Tại Tại đọc được tâm tư cũng chỉ là 【 anh muốn ăn đùi gà 】mà thôi.

Chuyện này phát hiện đã khiến trong lòng Ninh Viễn Hàng gõ vang lên chuông cảnh báo.

Anh cảm thấy rằng mình cần phải thảo luận với vợ về việc này của con gái sau khi về nhà.

Năng lực đặc thù tuy rằng tốt, nhưng là cũng không thể hoàn toàn ỷ lại, nếu không sẽ tạo ra phản hệ, ngày nào đó sẽ bị chính mình lấy tín nhiệm năng lực hố cũng không biết.

Cho nên ngoại trừ tác dụng của năng lực đặc thù, Tiểu Tại Tại cần học cách hiểu người khác và đánh giá một người là tốt hay xấu.

Thay vì chỉ dựa vào đọc tâm thuật để suy luận.

Đương nhiên, mấy vấn đề này có thể từ từ tới, dù sao đã phát hiện, cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Tạm thời đem chuyện này đè ở đáy lòng, Ninh Viễn Hàng mang theo con gái về đến nhà, sau đó bắt đầu bận rộn mà nhóm lửa nấu cơm.

Ngày mùa, mọi người đều rất vội, mà là người trưởng thành duy nhất trong nhà không phải ra ruộng, nên sau khi hoàn thành trách nghiệm công tác anh cũng phải hoàn thành trách nghiệm của một thành viên trong gia đình.

Ví dụ, làm nhiều việc nhà hơn, bao gồm cả nấu ăn, v.v.

Tiểu Tại Tại cũng hiểu chuyện mà cầm giẻ lau, hỗ trợ lau bàn.

Làm những việc phù hợp với khả năng của mình.

Chờ khi bọn Ninh Hàn tan học về nhà, tất cả đều hỗ trợ vén tay áo, hỗ trợ quét tước vệ sinh, chiếu cố đất phần trăm trong nhà, cho gà ăn……

Sau khi đỗ cao trung xong, liền không tồn tại kì nghỉ mùa nữa.

Cho nên khi ba anh em ninh gia mất đi cơ hội kiếm công điểm, đều chỉ có thể hỗ trợ làm việc nhà.

Đây cũng là chuyện bình thường.

“Anh trai, ăn kẹo.” Sau khi anh trai về nhà, Tiểu Tại Tại liền không làm việc nữa.

Đều bị cướp sạch.

Không có việc nên bé lục yếm, lấy kẹo ra, mở ra giấy gói kẹo, cho mỗi người một viên, cũng không bỏ qua ba ba đang ở trong bếp nấu cơm.

Ngậm kẹo, Ninh Hàn nghi hoặc hỏi: “Em lấy kẹo đâu ra?”

“Anh Quý mua cho.” Tiểu Tại Tại nói.

“Anh Quý ?” Ninh Hàn nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên một cái tên: “Quý Tử Nhiên.”

“Dạ.” Đầu nhỏ gật lia lịa.

“Sao em lấy gặp được Quý Tử Nhiên? Sao lại bị cậu ta dẫn đi mua kẹo? Có cảm ơn người ta không?” Ninh Hàn liên tiếp ra vấn đề, trực tiếp làm Tiểu Tại Tại phát ngốc.

Bé mê mang mà nhìn anh cả, cũng không biết nên trả lời vấn đề nào trước.

Cuối cùng vẫn là Ninh Hàng đứng ra giúp bé giải vây: “Buổi chiều hôm nay cậu ấy xin nghỉ, anh đã quên? Buổi chiều xin nghỉ để đi tìm mẹ lấy phí sinh hoạt, mẹ của Quý Tử Nhiên là đồng nghiệp của ba ba.”

Cho nên hai người gặp được cũng rất bình thường.

Loading...