Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-09-13 07:05:57
Lượt xem: 76
Sau khi đám người hóng chuyện hầu như tan hết, Lưu Hải Khải mới lau mồ hôi, thở phì phò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh đối diện với Ninh Viễn Hàng.
Hiển nhiên, những lời này cũng là hỏi Ninh Viễn Hàng.
Ninh Viễn Hàng trầm mặc không mở miệng, đến tột cùng là chuyện gì, chờ các cảnh sát làm xong sẽ biết.
“Báo cáo cấp trên, đào được rồi!”
Tốc độ của cảnh sát bên kia rất nhanh, từ dưới gốc cây đào đã đào lên một cái bao tải rách nát.
Có thể thấy được bao tải kia bị chôn xuống lâu năm rồi.
Bị chôn ở dưới nền đất, đã sớm bị ăn mòn không thành hình dáng cũ.
“Mùi gì vậy?” Trần Đại Bình một phó giám đốc khác của xưởng máy móc bưng kín miệng và mũi, vẻ mặt như muốn nôn.
Sau khi bao tải kia bị đào ra, tản ra mùi vị quá mức…… khó có thể hình dung, ghê tởm vô cùng.
Cũng chính vì đứng đủ gần nên họ không chỉ có thể nhìn thấy thứ được đào ra mà còn có thể ngửi thấy nó.
Mùi khét lẹt khiến Lưu Hải Khải không thể không bịt mũi.
Chỉ có Ninh Viễn Hàng không làm gì cả, vẻ mặt còn vô biểu tình nói: “Đây là mùi của xác chết.”
“Cái gì? xác chết…… ọe!”
Còn chưa kịp khiếp sợ, Trần Đại Bình liền thấy cảnh sát một tay mở bao tải ra, lộ ra bên trong…… một bàn tay đã bị ăn mòn thành xương trắng và thịt thối.
Ảnh hưởng của hình ảnh này quá lớn, anh nhịn không được chạy ra một bên nôn ra.
Lưu Hải Khải thì tốt hơn một chút, rốt cuộc cũng sống quá nửa đời người, còn là xưởng trưởng, liền buộc chính mình phải chống đỡ, nhưng đôi mắt ông lại lại không dám nhìn về bên kia, chỉ là run run hỏi Ninh Viễn Hàng.
“Đây là…… lão Lâm làm?”
“Ừm.” Ninh Viễn Hàng đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh, và nói thêm: “Bị giết không chỉ có một người này.”
Như để xác nhận lời nói của anh.
Bên kia cảnh sát lại lục tục đào ra thêm ba cổ thi thể, hơn nữa cộng thêm một cổ ban đầu phát hiện kia, bốn cổ t.h.i t.h.ể chỉnh chỉnh tề được đào lên từ trong công viên của xưởng máy móc, cực kỳ chấn động nhân tâm.
Lưu Hải Khải cũng chịu đựng không nổi, chạy tới bên cạnh Trần Đại Bình làm bạn cùng nhau nôn mửa.
Thật sự là hình ảnh những cái cổ thi thể đó, bị người ta đào ra quá mức khủng bố.
Cũng trách không được hai đại nam nhân bọn họ nhìn không được.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả bên trong những cảnh sát, có hai gương mặt nhìn tương đối tuổi trẻ, biểu tình rất khó xem.
Đội trưởng của đội họ nhận thấy rằng biểu hiện của họ như vậy liền vỗ vai hai người và ra hiệu rằng họ có thể rời đi một lúc nếu họ không thể chịu đựng được.
Hai người lập tức như được đại xá, giống như chạy nạn mà né tránh thật xa.
“Mau tới đây, tòa nhà gia đình bên kia đã xảy ra chuyện! Lâm Nghiệp chạy!”
Lưu Hải Khải chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen lướt qua, trước mắt liền không thấy thân ảnh của Ninh Viễn Hàng, ánh mắt ông hỗn loạn mà chớp mấy cái, mới ở nơi xa nhìn thấy anh chạy nhanh như bay đi xa.
Một khắc kia trong đầu Lưu Hải Khải chỉ còn lại có một ý niệm.
Có phải là chân của người anh em này vừa mới khỏi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-125.html.]
Căn bản không biết xưởng trưởng còn đang suy nghĩ về chân mình, Ninh Viễn Hàng vừa nghe thấy tin tức hung thủ chạy thoát, lập tức bay nhanh ra, chạy tới trước mặt Lâm Nghiệp, người vừa trốn thoát khỏi cánh sát.
Rất khó tưởng tượng, một ông lão 62 tuổi, chạy nhanh hơn các sĩ quan cảnh sát được đào tạo.
Nếu không, ông ta đã không thể trốn thoát được dưới sự canh gác của hai cảnh sát.
Đáng tiếc, mọi chuyện lại thất bại dưới tay bộ đội đặc chủng- Ninh Viễn Hàng.
Nhìn thấy Ninh Viễn Hàng ngăn cản đường của mình, biểu tình của Lâm Nghiệp hiện lên vẻ tàn nhẫn, tràn ngập thù hận.
Ông phảng phất đã biết, bản thân sở dĩ sẽ bị người ta vạch trần hành vi phạm tội, bị người trước mắt này vạch ra, người sẽ thay thế vị trí của ông ta..
Trong tay gắt gao cầm một con d.a.o phay thật chặt, chú ý sơ hở, Lâm Nghiệp thẳng tắp mà hướng về phía Ninh Viễn Hàng c.h.é.m qua!
“Chết đi!”
Ninh Viễn Hàng nhanh chóng xoay người sang một bên để tránh lưỡi d.a.o sắc bén đang lao tới, hành động nhanh như chớp, một tay siết lấy cổ tay đang cầm d.a.o của Lâm Nghiệp, dùng sức bẻ gãy nó, bên kia buông d.a.o phay ra, đánh mạnh lên mu bàn ta của ông ta, tiếp theo là một cái quét của chân dài, quét xuống đất, và sau đó là một bàn tay chế trụ đối thủ tiêu chuẩn.
Lâm Nghiệp bị gắt gao đè trên mặt đất, không thể động đậy.
“Buông tao ra, tao muốn g.i.ế.c mày, buông tao ra!”
“Tôi cầu xin cậu, cậu đừng g.i.ế.c người nữa, cảnh sát hiện tại đều đã tìm tới cửa rồi, chúng ta đầu hàng chịu trói đi.”
“Đ- mẹ thằng khốn nạn, lão tử nếu không phải chịu sự liên lụy của mày, tao sớm đã hạnh phúc tiêu d.a.o từ 800 năm trước rồi, sao còn phải lưu tại nơi này chờ bị người ta bắt?”
“Ngươi hại nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có một chút áy náy lương tâm sao?”
“Áy náy cái chó má nhà mày, thứ đó có thể ăn sao? Giết người rất sảng khoái nha a ha ha ha…… tao đem cái lũ đỉa hút máu đó giết hết, giết sạch, bọn họ đã chết, mày không phải là nhẹ nhàng đi sao?”
“Nhưng tôi không muốn g.i.ế.c người……”
……
Ninh Viễn Hàng cùng các cảnh sát tụt lại đây biểu tình của tất cả đều quỷ dị mà nhìn Lâm Nghiệp đang bị bắt lấy giống như hai người đang cãi nhau, đột nhiên ông ta chửi ầm lên với vẻ mặt hả hê, không ăn năn hối cải, đột nhiên ông ta lại bật khóc, rú lên van xin lòng thương xót.
Thì là hội chứng tâm thần phân liệt theo lời vợ kể?
Sao nhìn giống trúng tà thế nhỉ?
Hiển nhiên, có không ít cảnh sát cũng cho rằng là như vậy.
Cho nên khi nghe được Ninh Viễn Hàng gọi người qua giải Lâm Nghiệp đi, bọn họ do dự thật lâu rồi, mới đẩy hai người xui xẻo ra chịu trận giải tên bệnh tâm thần này đi.
Có thể là do chịu quá lớn kích thích, cho đến khi giải đến Cục Cảnh Sát nhốt lại, hai nhân cách của Lâm Nghiệp còn không ngừng cãi nhau.
Từ lời mắng mỏ và khóc lóc đầu tiên, đến việc buộc tội lẫn nhau và vạch trần đường cùng, không cần cảnh sát thẩm vấn, bản thân ông ta cũng đã nhả ra rất nhiều thứ.
Là người chính vạch trần thân phận thật của Lâm Nghiệp Ninh Viễn Hàng đương nhiên ở lại đồn cảnh sát để theo dõi quá trình thẩm vấn của ông ta.
Càng là nghe, sắc mặt của anh càng trầm trọng.
Lâm Nghiệp sinh ra trong một gia đình rất nghèo.
Bởi vì ông ta từ nhỏ đã lộ ra vài phần thông minh, cho nên cả nhà đều ở trên người ông ta thấy được hy vọng, lập tức quyết định dành hết tài sản cho ông ta đi học.
Trên thực tế, cuối cùng ông ta cũng không có làm người nhà thất vọng.
Sau khi ông ta thành công vào làm thành công nhà máy máy móc và trở thành công nhân, gia đình nghèo khó đòi ông ta dưỡng lại như một lẽ đương nhiên, yêu cầu ông ta phải giao toàn bộ tiền lương hàng tháng để làm tiền chu cấp cho gia đình.
Dù sao xưởng máy móc bao ăn, bao ở nên có thể gửi tiền về nhà, Lâm Nghiệp cũng không đói chết.