Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-09-12 15:21:05
Lượt xem: 53
“Đô đô đô…… Ha ha ha……”
Tiểu Tại Tại lấy xe ván trượt ra, ở trong sân đuổi theo đàn gà xoay vòng vòng.
“Cục cục tác cục tác……” Mấy con gà bị bé đuổi chạy loạn hết cả lên, cánh đập đập, lông chim bay tán loạn.
Hu hu kê sinh thật là gian nan, không chỉ mỗi ngày đều phải đẻ trứng gà cho tiểu ác ma này ăn, còn lâu lâu bị bé đuổi đến gà bay chó sủa, lông chim rớt đầy đất, không những thành gà trọc lông nhất thôn, còn phải trơ mắt mà nhìn kẻ đầu sỏ gây tội cầm lông gà rơi xuống của tụi nó làm cầu đá lông gà, ở trước mắt chúng nó diễu võ dương oai mà đá.
Nếu không phải sau lưng tiểu ác ma này có một một tòa thấp đồ sộ làm chỗ dựa, sợ bị làm thịt hầm canh gà, nếu không chúng đã dùng hết sức bình sinh hung hăng mà mổ bé cho đã đời, tốt nhất khi dễ đến mức cho tiểu ác ma đó khóc, mới có thể tiêu tán được nỗi uất ức cùng thù hận trong lòng gà.
“Tại Tại.” Ninh Viễn Hàng không biết khi nào đứng ở cửa phòng trước, vẫy tay với con gái: “Lại đây một chút.”
“Dạ.”
Tiểu Tại Tại đang đuổi gà rất vui vẻ nghe thấy ba ba gọi, lập tức vứt bỏ trò chơi mình yêu thích nhất, xoay người lạch bạch chạy đến trước mặt ba ba, bị anh bế lên tới.
Ninh Viễn Hàng ôm con gái vào phòng trong, đem cửa phòng đóng lại.
Tiểu Tại Tại quay ngang quay ngửa nhìn, không tìm bóng người quen thuộc bên trong, không nhịn được hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đi họp phụ huynh cho anh cả và anh hai của con rồi.” Ninh Viễn Hàng nói, anh cố ý chọn ngày vợ không có ở nhà mà tìm con gái: “Tại Tại, ba ba có việc muốn hỏi con một chút.”
“Chuyện gì thế?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, nghi hoặc nói.
“Chính là……” Ninh Viễn Hàng suy nghĩ về ngôn ngữ trước khi nói: “Con còn nhớ rõ thời gian trước con đi theo mẹ đến nhà xưởng thăm ba ba, sau đó thì nhìn ông lão kia không?”
"Ông lão nào thế ạ?” Tiểu Tại Tại nhất thời không thể nhớ tới.
“Chính là ông lão mà con nhìn thấy sợ.” Ninh Viễn Hàng gợi ý cho con gái.
Anh vừa nói như vậy, Tiểu Tại Tại lập tức liền có ấn tượng.
Thân thể nhỏ con của bé phản xạ có điều kiện mà run lên, có chút hơi sợ mà duỗi tay muốn ôm ba ba: “Nhớ…… Nhớ rõ.”
Lần đầu tiên nhìn thấy người đáng sợ như vậy, Tiểu Tại Tại nhớ cũng khá rõ ràng.
Ninh Viễn Hàng ôm con gái, từng cái vỗ nhẹ nhàng lên lưng bé để trấn an, cho bé có cảm giác an toàn, đồng thời cũng không buông tay mà tiếp tục hỏi: “Tại Tại có thể nói cho ba ba biết, vì sao con lại sợ hãi ông lão kia không?”
Anh cũng không có biện pháp.
Vốn không muốn đem con gái cuốn vào trong đó, càng không muốn lợi dụng đặc thù năng lực của bé.
Nhưng vấn đề thân phận của Lâm Nghiệp rất quan trọng, càng liên quan đến cơ mật của cỗ máy sắp được ra đời, một khi xảy ra chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng, cho nên anh nhất định phải biết rõ ràng trên người Lâm Nghiệp đến tột cùng có bí mật gì!
Đúng vậy, Ninh Viễn Hàng đã sớm biết bí mật nhỏ của con gái.
Tuy nói không phải biết rõ ràng tình huống, cụ thể nhưng anh cũng đại khái biết được, con gái nhà mình dường như có một loại khả năng dễ dàng đọc được lòng người.
Tiểu Tại Tại năm tuổi có thể được mẹ dạy dỗ trong khoảng thời gian dài mà học được ngụy trang cùng giấu giếm, nhưng em bé Tại Tại khi mới một hai tuổi hiển nhiên không thể che dấu được năng lực cường đại như vậy được.
Mà Ninh Viễn Hàng thân là quân nhân, khả năng quan sát là rất tốt.
Chỉ cần anh nguyện ý, dù là Tô Hân Nghiên, đứng trước mắt anh cũng rất khó khăn mà che giấu bí mật nào, huống chi bé còn rất nhỏ tuổi, còn không hiểu cách che giấu là gì.
Cho nên mặc dù Ninh Viễn Hàng ở bên ngoài rất lâu, số lần về nhà và ở nhà là cực ít, nhưng cơ hội trở về nhà ít ỏi đó vẫn khiến anh biết được một số manh mối.
Hơn nữa từ giữa suy đoán ra cùng kết luận chân tướng không sai biệt mấy.
Mà ở cái đặc thù thời đại này cực kì mẫn cảm, sau khi biết được bí mật nhỏ của con gái, chợt nhìn thấy bé đối với một người, đặc biệt là người đó còn là phó xưởng trưởng của xưởng máy móc, một vị có vị trí vô cùng quan trọng lại có phản ứng lớn như vậy, thật sự rất khó để Ninh Viễn Hàng không hoài nghi đối phương.
Nhưng hắn ngay từ đầu cũng không nguyện đem trân ái người nhà cuốn vào những cái đó phức tạp âm mưu quỷ kế bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-122.html.]
Cho nên khi bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ với Lâm Nghiệp, mặt ngoài Ninh Viễn Hàng bất động, nhưng bên trong lại ngàn điều tra đối phương.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Đây không phải là điều bất ngờ.
Sở dĩ phía trên an bài anh tới tiếp nhận chức vị của Lâm Nghiệp, cũng không phải bởi vì đối phương có vấn đề gì, chỉ là trùng hợp phía trên cần bố trí người của mình vào xưởng máy móc, mà Lâm Nghiệp lại trùng hợp sắp đến tuổi phải về hưu mà thôi.
Trước đó lão lãnh đạo đã gọi điện thoại về đây nói qua, họ cũng đã phái người đi điều tra hết tất cả một lần, vậy tự nhiên cũng không có khả năng buông tha Lâm Nghiệp người có mục tiêu rõ ràng như vậy.
Vì vậy, sau nhiều vòng điều tra nghiêm ngặt, thậm chí anh ta còn tự mình ra ngoài kiểm tra Lâm Nghiệp nhưng không tìm ra được vấn đề gì nên chỉ có thể đưa ra hai đáp án.
Thứ nhất, Lâm Nghiệp thật sự là vô tội, do bọn họ hoài nghi sai người.
Thứ hai, người này che giấu bí mật quá tốt, thế cho nên bọn họ mới không thể tra được gì.
Theo trực giác của bản thân, Ninh Viễn Hàng càng có khuynh hướng về cái thứ hai hơn.
Vì vậy, sau khi thử nhiều phương pháp khác nhau đều không có kết quả, cuối cùng anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đem chủ ý lên người con gái mình.
Tiểu Tại Tại rất an tĩnh, Ninh Viễn Hàng cũng đồng dạng như thế.
Anh kiên nhẫn chờ đợi con gái tự mở miệng, cũng không bức bách, càng không bắt buộc.
Qua một hồi lâu, Tiểu Tại Tại mới nhỏ giọng nói.
“Không thể nói, đây là bí mật nhỏ của mẹ và Tại Tại.” bé còn nhớ kĩ lời dạy dỗ của mẹ.
Ninh Viễn Hàng: “……”
Trăm triệu không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ nhận được đáp án này.
Có như vậy trong nháy mắt, Ninh Viễn Hàng thậm chí còn nghĩ nếu không dứt khoát từ bỏ đi, chuyện quan trọng như vậy, ký thác ở trên năng lực đặc thù của một đứa trẻ, nghe thật phi lý.
Mà bên này anh chỉ cần nghĩ biện pháp, trước tiên bắt Lâm Nghiệp đi, kêu người nhìn kỹ ông ta trước khi mọi chuyện lắng xuống, không để ông ta có bất kỳ động thái nhỏ nào. Trên thực tế, vấn đề này cũng không phải là lớn.
Bị mình thuyết phục Ninh Viễn Hàng khẽ thở dài, đang muốn thả hai tay con gái ra, cửa phòng được đóng chặt đột nhiên bị người từ ngoài mở ra.
Một thân ảnh mảnh khảnh trầm mặc mà đi đến, lại trở tay đóng cửa lại.
“!!!”
Ninh Viễn Hàng cơ hồ là theo bản năng mà liền con gái lên muốn chạy.
“Nếu anh dám chạy về sau vĩnh viễn đừng trở về nữa!”
Tô Hân Nghiên chỉ nói một câu, đã thành công giữ anh tại chỗ.
Dừng bước chân lại, sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên Ninh Viễn Hàng nếm phải tư vị hoảng loạn như vậy.
Một khắc này anh thậm chí mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết nên nói chuyện với vợ đột nhiên trở về như thế nào.
Trái lại Tô Hân Nghiên, cô lại rất bình tĩnh.
Biểu tình mà đi đến mép giường ngồi xuống, bình tĩnh mà vỗ chỗ trống bên cạnh, bảo chồng: “Bế con bé lại đây.”
Một cái mệnh lệnh cùng một động tác.
Ninh Viễn Hàng ngoan ngoãn đem con gái giao ra.
Bế con gái lên, Tô Hân Nghiên tàn nhẫn trừng mắt nhìn chồng, ánh mắt kia chói lọi viết: Xong chuyện liền tìm anh tính sổ!