Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-09-12 14:53:33
Lượt xem: 49
Vào Cung Tiêu Xã, Ninh Viễn Hàng không chỉ mua cho con gái một túi kẹo trái cây, còn mua cho vợ một hộp dầu gội đầu được làm từ trà.
Dùng trà làm dầu gội đầu, không chỉ dưỡng ẩm cho tóc mà còn kiềm dầu hiệu quả, giảm ngứa da đầu, thậm chí còn có tác dụng chữa bệnh ngoài da nhất định.
Chỉ là đồ vật tuy tốt, nhưng giá cả lại không được đẹp lắm.
Mắt thấy một tháng tiền tiêu vặt của mình liền thiếu đi một phần năm, Ninh Viễn Hàng sờ sờ cái mũi, nhịn không được cảm thán nói: “Anh đột nhiên phát hiện năm đồng cũng không phải nhiều như vậy.”
“Hối hận?” Tô Hân Nghiên nhướng mày xem anh: “Chậm rồi nha.”
Cô nhét vào túi quần lọ dầu gội đầu làm bằng trà mà chồng cô mua đi, để ngăn anh quay lại và lấy đi mất.
Ninh Viễn Hàng xem cảnh này vừa bực mình vừa buồn cười: “Nhìn em kìa, không khác gì cái đức hạnh của con gái em.”
Đột nhiên bị điểm danh Tiểu Tại Tại mê mang mà ngẩng đầu, sau đó bị ba ba ấn về: “Ăn kẹo của con đi.”
“Ba ba này.” Tiểu Tại Tại trong miệng ngậm một viên đường, còn không quên chia sẻ cho ba ba một viên.
“Vẫn là con gái biết thương ba ba.” Ninh Viễn Hàng cười tủm tỉm mà cúi đầu lấy kẹo ăn, còn không quên đắc ý mà liếc mắt một cái với vợ.
Tô Hân Nghiên xem không vừa mắt, ghen nói: “Của mẹ đâu?”
Tiểu Tại Tại do dự mà nhìn túi kẹo không được lớn lắm trong tay mình, lại nhìn nhìn mẹ, vẫn quyết định duỗi tay lấy một viên cho mẹ: “Mẹ ăn kẹo.”
Vẻ mặt như kiểu ai đó đang cướp đi thứ gì quan trọng nhất của bé.
“Được rồi không ăn kẹo của con, nhìn cái bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của con kìa.”
Tô Hân Nghiên lắc đầu, xoay người lên xe, ra hiệu cho hai cha con lên rồi cả nhà ba người vội vã về nhà. .
Mới vừa đi đến cửa thôn, liền thấy mọi người ai cũng vui vẻ như trúng sổ số vậy.
Cô nghi hoặc mà dừng lại bắt một thím đi ngang qua: “Thím, trong thôn chúng ta có chuyện tốt gì đã xảy ra? Sao mọi người lại cao hứng như vậy?”
“Ha ha ha…… em Tô còn không biết đi, mới vừa thôn trưởng phát tin mới, đoàn chiếu phim sẽ đến thôn chúng ta chiếu phim!” Trần Nhị Thẩm cười đến mức trên mặt xuất hiện thêm hai nếp nhăn.
“Thật sự a?” Tô Hân Nghiên biết được tin tức này cũng rất kinh hỉ: “Em cũng chưa thấy điện ảnh là như nào đâu.”
Lời cô nói chính là lời nói thật.
Xuyên qua đã bảy năm, Tô Hân Nghiên chưa bao giờ có cơ hội được xem qua điện ảnh trong lời đồn lộ thời đại này trông như thế nào.
Xét đến cùng, vẫn là bởi vì ở cái này niên đại muốn xem phim điện ảnh quá khó khăn.
Hiện tại nếu muốn xem, chỉ có hai biện pháp.
Đầu tiên là bỏ tiền mua vé vào rạp xem, nhưng do thị trường điện ảnh trong nước phát triển chậm nên ngay cả rạp chiếu phim, đội hình đó ngày nào cũng không có.
Muốn xem một bộ phim điện ảnh còn phải có vận khí.
Tô Hân Nghiên hiển nhiên không có nhiều thời gian như vậy mà đi tìm vận khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-119.html.]
Thứ hai là, đợi đoàn chiếu phim điện ảnh đi tới từng thôn một.
Mỗi một năm nào đó trong một khoảng thời gian ngắn, đoàn chiếu phim đều sẽ khiêng một đống thiết bị chiếu phim, đi chiếu ở các thôn.
Nhưng để chuẩn bị chiếu được một bộ phim dựa vào kĩ thuật thời nay là rất khó vì thế nên mỗi năm chỉ có vài thôn được đến lượt.
Trần gia thôn đợi ngần ấy năm, mới vất vả chờ tới ngày được xem chiếu phim, khó trách tất cả mọi người đều cao hứng như vậy.
“Em Tô này, chị nhớ rõ trong đất phần trăm nhà em có mấy cây dưa lê, em có thể đổi cho chị hai quả, đổi đậu nành với nhà chị nha, chị nói cho em biết nè, đậu nành kia em lấy về, trước cứ ngâm một đêm qua nước đã, sau đó cho tí dầu vào rang lên, ăn còn giòn rụm hơn của hạt dưa!”
Trần Nhị Thẩm cùng Tô Hân Nghiên thương lượng.
Nếu muốn xem phim điện ảnh, tự nhiên phải chuẩn bị một tí đồ ăn vặt và dưa để ăn cho vui mồm.
Đáng tiếc đất phần trăm nhà chị ta ngoại trừ trồng rau thì chính là trồng lương thực, thiếu trái cây.
Hai quả dưa lê mà thôi, không phải việc gì khó xử người, Tô Hân Nghiên tự nhiên đáp ứng: “Được mà, nếu thím muốn, trực tiếp tới hai đi là được.”
“Vẫn là em giúp chị hái đi, chị không biết chọn dưa.”
Đây rõ ràng là một lời nói dối.
Trong thôn này, liền chưa thấy qua vợ nhà ai sẽ không biết chọn lựa dưa nào ăn ngon hay không ngon, chẳng qua là Trần Nhị Thẩm hiểu chuyện, biết không nên vào đất phần trăm nhà người ta, cho nên tìm một cái lấy cớ.
Nhân gia đã lễ phép khách khí như vậy, Tô Hân Nghiên tự nhiên cũng đáp ứng: “Được ạ.”
Hai người ước định hảo, liền từng người tách ra, về nhà tiêu hóa tin tức tốt này.
“Ba ba.” Tiểu Tại Tại ngẩng đầu nhỏ lên, nghi vấn: “Điện ảnh là cái gì vậy ạ?”
“Điện ảnh a……” Ninh Viễn Hàng nghĩ, cũng không biết dùng từ gì để giai thích cho con gái hiểu, dứt khoát nói: “Quá hai ngày con nhìn thì sẽ biết.”
Anh miêu tả trừu tượng còn không bằng để bé tận mắt nhìn thấy.
“Dạ.” Không thể từ ba ba nhận được đáp án theo mong muốn, Tiểu Tại Tại cũng không bắt buộc.
Bé quay lại, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt túi kẹo.
Ninh Viễn Hàng nhìn thấy, tưởng rằng đó là ý định đọng chiếm không cho người ta cướp mất.
Không dự đoán được khi về đến nhà, Tiểu Tại Tại liền chia cho bà nội và các anh trai ăn cùng chứ không ăn mảnh một mình.
Túi kẹo Ninh Viễn Hàng mua cũng khá nhỏ nên khi chia đều đi, trong túi kẹo nhỏ của bé cũng chỉ còn lại hai viên kẹo.
Hơn nữa ngay từ đầu bé đã ăn một viên, Tiểu Tại Tại tóm lại cũng cũng chỉ có ba cái kẹo.
“Cứ nhìn thấy là lại xót.”
Ninh Viễn Hàng nhịn không được nhỏ giọng nói.
“Mới phát hiện a, con gái anh cũng rất ngoan.” Tô Hân Nghiên nghe thấy chồng nói vậy, lập tức vì con gái chính danh.