Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-09-12 12:03:02
Lượt xem: 55
Vợ cùng con tới thăm mình, tâm tình của Ninh Viễn Hàng khá tốt.
Anh thấy trong văn phòng không có gì tài liệu nào phải làm, dứt khoát tính toán dẫn vợ con đi thăm quan nhà xưởng luôn.
Thật ra cũng chỉ là đi dạo xưởng máy móc.
Các thành viên gia đình sống trong tòa nhà gia đình của xưởng máy này cũng có thể tùy ý đi lại trong nhà máy sản xuất máy móc, miễn là họ không được đi vào các tòa nhà quan trọng của nhà máy được đánh dấu 'người không phận sự miễn vào'.
“Để con bé tự đi đi, anh đừng ôm bé.”
Tô Hân Nghiên lo lắng trọng lượng của con gái sẽ gia tăng thêm gánh nặng cho cái chân bị thương chưa khỏi hẳn của chồng.
“Không có việc gì, Tại Tại của chúng ta rất nhẹ mà.”
Ninh Viễn Hàng không để bụng mà cười, trước kia trong thời điểm huấn luyện, dù cái tạ mấy trăm cân cũng khiêng được, con gái mới có bao nhiêu, sao lại không ôm được?
“Tại Tại nhẹ mà.” Tiểu Tại Tại ngốc manh mà nhại lại câu nói của ba ba.
Bị này hai cha con nhà này đánh bại, Tô Hân Nghiên cũng không quản bọn họ nữa, thích làm gì thì làm.
Xưởng máy móc rất lớn, dạo một vòng ít nhất cũng phải mất một giờ.
Ninh Viễn Hàng không có khả năng làm bạn với vợ con thời gian dài như vậy, anh cũng không thể nghỉ ngơi lâu như cậy, cho nên người một nhà chỉ là đơn giản đi bộ một vòng những nơi tương đối đẹp mắt.
Tỷ như công viên sau nhà xưởng.
Mới từ trong công viên ra, bọn họ liền phó xưởng trưởng gặp được vừa vặn đi ngang qua, Lâm Nghiệp.
“Phó xưởng trưởng lâm, chào ngài.”
Làm vãn bối, Ninh Viễn Hàng tự nhiên nếu gặp người ta phải chào hỏi.
Lâm Nghiệp chắp tay sau lưng, như là đang tản bộ, thấy người nhà của Ninh Viễn Hàng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, thái độ lạnh nhạt mà không để ý tới người khác, lập tức từ trước mặt bọn họ đi qua.
Tiểu Tại Tại nhăn mày lại.
Bé quay đầu đem đầu nhỏ vùi vào trong lòng n.g.ự.c ba ba, giống như bị dọa, ngoài miệng còn rầm rì mà, phát ra tiểu nãi âm bất an.
“Làm sao vậy Tại Tại?” Hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng lập tức bị hành động này của con gái hấp dẫn sự chú ý, cũng không có công phu để ý Lâm Nghiệp dần dần đi xa.
“Ô ~ sợ……”
Tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt quần áo của ba ba, như thế nào cũng không chịu đem đầu lộ ra.
“Không sợ không sợ nào, ba ba vẫn đang ở chỗ này , ba ba sẽ bảo vệ Tiểu Tại Tại của chúng ta, Tại Tại không cần sợ hãi.” Ninh Viễn Hàng không ngừng dỗ con gái, lại không chú ý tới bên cạnh thần sắc của vợ có chút không đúng.
Bởi vì Tiểu Tại Tại không thể hiểu được vì sao tự nhiên bị dọa, hai vợ chồng cũng không có hứng thú đi thăm quan xưởng nữa, vội vàng trở về văn phòng Ninh Viễn Hàng.
“Tại Tại, nói cho ba ba biết, con đang sợ hãi cái gì?”
Ninh Viễn Hàng không yên tâm để chuyện này qua đi, sau khi trở lại văn phòng, anh đặt con gái lên ghế, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé, hỏi bé một cách nghiêm túc.
“Con sợ……” Tiểu Tại Tại vẫn là chỉ biết nói hai chữ này, nhưng cụ thể là bé sợ hãi cái cái gì, bé lại không nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-118.html.]
Vẫn là Tô Hân Nghiên linh cơ vừa động, thay đổi cách hỏi khác: “Tại Tại có thích ông lão vừa đi ngang qua chúng ta không?”
Tình huống của con gái như thế nào cô đều biết.
Mà sau khi bọn họ gặp được phó xưởng trưởng Lâm, con gái mới bị dọa đến, vậy khẳng định là Tiểu Tại Tại lại từ trên mặt đối phương đọc được dòng tâm tư nào đáng sợ nên mới bị dọa sợ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy mẹ hỏi như vậy, Tiểu Tại Tại run lên, đầu nhỏ lập tức gật giống như cái trống bỏi.
“Không không không…… Không thích.” Gióng nói lắp ba lắp bắp do bị dọa sợ mà ra.
Sợ nói một câu thích, sẽ bị mẹ mang đi gặp ông lão đáng sợ ban nãy.
“Vì sao?” Ninh Viễn Hàng truy vấn.
Tiểu Tại Tại bức bịt miệng, không nói.
Bé còn nhớ rõ hồi trước mẹ đã dạy, không thể tiết lộ bí này của bé, ngoại trừ mẹ ra, ai cũng không được nói.
Tô Hân Nghiên thấy vậy, trong lòng rất căng thẳng, đang muốn nói cái gì, lại thấy Ninh Viễn Hàng đứng dậy, ôn nhu mà trấn an con gái: “Không sợ, Tại Tại không thích thì về sau chúng ta liền nhìn ông ấy nữa, sau khi ba ba tan làm mua kẹo cho Tại Tại nha?”
“Dạ.” Bị kẹo dời lực chú ý đi, Tiểu Tại Tại quên mất sợ hãi vừa rồi.
Quay người lại, nhìn thấy vợ đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn mình, Ninh Viễn Hàng vô giác nói: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Tô Hân Nghiên rũ mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong mắt.
Vừa mới…… thiếu chút nữa cô còn tưởng rằng chồng đã phát hiện cái gì.
Thời điểm Tiểu Tại Tại và cô tới cũng đã không còn sớm, không chờ bao lâu, liền đến giờ Ninh Viễn Hàng tan tầm.
Hiện tại Ninh Viễn Hàng đã không cần con trai cả đạp xe đưa đi đón về.
Cho nên Ninh Viễn Hàng tự mình đạp một chiếc xe đi làm không quấy nhiễu tới hai người con trai đi học.
Thời điểm Tô Hân Nghiên tới là ngồi xe bò, thời điểm trở về tự nhiên muốn đạp xe.
Không sai, là cô đạp xe, mang theo chồng và con gái.
Hiện tại dù Ninh Viễn Hàng dám đạp, cô cũng không dám ôm con gái ngồi, cho nên hai vợ chồng thương lượng một chút, dứt khoát đổi vị trí một chút.
Cũng nhờ Tô Hân Nghiên đã làm công việc nhà nông nhiều, sức lực khá lớn, bằng không thật đúng là không chở nổi hai cha con cộng lại đã hơn hai trăm cân kia.
(hai trăm cân bên TQ=một trăm cân bên mình nha)
“Ba ba, mua kẹo mua kẹo.”
Ra khỏi xưởng máy móc, vì phòng ngừa mẹ trực tiếp chở bọn họ về nhà, Tiểu Tại Tại không quên nhắc nhở ba ba nhớ rõ lời hứa ban nãy.
Tâm tư nhỏ này của bé, ai còn có thể nhìn không ra?
Tô Hân Nghiên bất đắc dĩ mà lắc đầu, đầu xe vừa chuyển, thẳng đến Cung Tiêu Xã : “Con yên tâm, đáp ứng mua kẹo cho con chính là ba ba, không tiêu tiền mẹ con, mẹ cũng sẽ không giúp ba ba con mau cho con đâu.”
“Hì hì hì……” Tiểu Tại Tại ngây ngô cười, đã đắm chìm trong niềm vui sướng khi sắp có kẹo ăn.