Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:57:29
Lượt xem: 75
Anh theo lệ thường tuần tra xong nhà xưởng, chậm rì rì mà bước về văn phòng, còn chưa đi vào, liền nghe thấy trong văn phòng vang lên một trận tiếng chuông điện thoại.
Vội bước chân nhanh hơn, đi vào nhận điện thoại.
“Alô, chào đồng chí, đây là xưởng máy móc Tiểu Hồng Kỳ, tôi giám đốc sản xuất Ninh Viễn Hàng.”
Anh nghĩ đó là cuộc điện thoại từ nhà sản xuất đối tác, nhưng anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Viễn Hàng.”
Là lão lãnh đạo của anh.
Biểu tình Ninh Viễn Hàng lập tức nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Lãnh đạo.”
Nếu lão lãnh đạo gọi điện thoại, nên hẳn là có liên quan đến vấn đề đó..
Quả nhiên, đối diện không nói một lời vô nghĩa ở bên kia, và đi thẳng vào chủ đề.
“bên này tôi nhận được thông báo của cậu, lần trước cậu báo cáo cô gái kia có vấn đề, nhưng tôi không tra ra thứ gì tới, tạm thời thoát khỏi hiềm nghi đặc vụ, bên kia đã an bài người đưa cô ta về nhà, nhưng kế tiếp vẫn phải chặt chẽ quan sát cô ta.”
Lão lãnh đạo nói trực tiếp phái người về nhà phái người trở về thành phố, để Văn Kỳ trở lại bên người cha mẹ cô ta, có thể coi là bồi thường vì bắt nhầm người.
“Xin lỗi, là do tôi trông gà hoá cuốc.”
Nghe thấy là do bản thân hiểu lầm đối phương, Ninh Viễn Hàng có chút áy náy.
Lại không dự đoán được lão lãnh đạo khẩu phong vừa chuyển, nghiêm túc nói: “Không, cậu cẩn thận một chút là chuyện tốt, ta nhận được mệnh lệnh phía trên, nói nghiên cứu phát triển máy công cụ sản xuất mới tại xưởng máy móc Tiểu Hồng Kỳ đã bước vào giai đoạn cuối, một khi thành công, không chỉ hiệu suất của các nhà máy sản xuất đồ gia dụng của Trung Quốc sẽ được cải thiện rất nhiều, mà ngay cả dây chuyền sản xuất quân sự ... cũng có thể bị ảnh hưởng, vì vậy hiện tại là thời kỳ then chốt, nhất định phải cảnh giác với mọi rắc rối, làm tốt công tác phòng thủ và kiên quyết không để lọt thông tin mật!!”
“Rõ thưa lãnh đạo!” Ninh Viễn Hàng nghiêm nghị nói.
“Còn có.” Lão lãnh đạo ở đầu dây bên kia dường như nhìn thấu được Ninh Viễn hàng vẫn đang áy này , liền nói với anh một chuyện nữa.
“Tuy rằng bên kia không thể từ trên người Văn Kỳ tra ra cái gì, nhưng để đề phòng vạn nhất, họ kiểm tra mọi người xung quanh cô ta và phát hiện ra hai người khả nghi, một trong số họ rõ ràng là đang theo đuổi Văn Kì. Vì vậy, sự cảnh giác của cậu đáng được ghi nhận.”
Nếu không phải Ninh Viễn Hàng báo cáo biểu hiện của Văn Kỳ có điểm cổ quái, bọn họ cũng sẽ không đi điều tra cô ta, cũng vô pháp từ trên người cô ta, kéo dài đến những người khác, cũng liền sẽ không phát hiện kia hai đặc vụ đang ẩn nấp kia.
Cũng coi như kia hai người xui xẻo.
Ở quốc nội ẩn nấp mười mấy năm, chưa bao giờ khiến cho quá người khác hoài nghi, kết quả lại bởi vì một hồi trời xui đất khiến, mà bị bại lộ thân phận.
Tin tức này không thể nghi ngờ làm Ninh Viễn Hàng trong lòng rùng mình.
Giọng anh có chút căng thẳng: “Xem ra nhóm chuột kia đã bắt đầu ngoi đầu.”
“Ai nói không phải đâu.” Lão lãnh đạo thở dài một tiếng, lại công đạo nói: “Tiếp tục để mắt tới, mặt trên sẽ phái người tới. bí mật củng cố ngươi, chờ đợi mẫu mới, nếu công nghệ máy công cụ phát triển thành công, là có thể giải trừ cảnh báo.”
Còn vì sao sẽ giải trừ cảnh báo?
Đó là lẽ đương nhiên vì công nghệ mới cuối cùng sẽ được tập hợp và chuyển giao cho trung ương viện nghiên cứu, và không thể ở lại một nhà máy máy móc ở thị trấn nhỏ bên dưới.
Ở đây không có mồi, những con chuột không ngửi được mùi thịt sẽ tự nhiên tẩu tán.
Tắt điện thoại, Ninh Viễn Hàng xoa xoa giữa mày, tâm tình nặng nề.
Anh ta đang ngồi im lặng ở bàn làm việc, và nửa cái đầu nhỏ với đôi mắt to sáng long lanh bước vào từ cửa một cách bí mật.
Âm thầm quan sát.JPG
Ninh Viễn Hàng: “……”
Người đó thắt bím tóc, đuôi tóc đã lộ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-117.html.]
Đáy lòng âm thầm cười , Ninh Viễn Hàng cố ý chuyển tầm mắt, làm bộ nhìn không ra.
Mà tiểu gia hỏa ở cửa thấy ba ba không phát hiện ra mình, lá gan càng lớn thêm, nửa cái đầu dần dần dịch ra một chút, thậm chí một nửa bờ vai nhỏ cũng lộ ra.
Đột nhiên, Ninh Viễn Hàng quay đầu, đem người vừa vặn bắt được.
“A! Ha ha ha……”
Tên nhỏ ở ngoài cửa sợ đến mức hét lên một tiếng, sau đó không nhịn được cười.
“Ba ba ôm.”
Ninh Viễn Hàng đứng dậy qua đi ôm bé, cười hỏi: “Tại Tại sao lại tới đây?”
“Tại Tại cùng mẹ lên trấn gửi thư, thuận tiện đi thăm ba ba.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí mà nói.
“Vậy mẹ con đâu?” Ninh Viễn Hàng thăm dò ra bên ngoài xem, không nhìn thấy thân ảnh của vợ.
“Không được nhìn” Tiểu Tại Tại dùng hai tay nhỏ đầy thịt che mắt ba ba lại.
“Hỗn nói cái gì đâu, mẹ chỉ đi chạm tí thôi.” Lạc một bước Tô Hân Nghiên từ cửa thang đi ra, biểu tình bất đắc dĩ nói.
Vừa bước vào, bé con đã như con ngựa hoang được bỏ dây thừng, chạy nhanh hơn ai hết, biến mất không thấy bóng người, dù cô có muốn chạy cũng không thể đuổi kịp.
Mà văn phòng Ninh Viễn Hàng ở lầu hai của toàn nhà hành chính, con gái vừa vào phòng thì cô mới ở lầu dưới, đang ở điểm mù nên cha con bé không nhìn thấy là đúng rồi!
Thấy vợ lại đây, Ninh Viễn Hàng trên mặt lộ ra nụ cười: “Hôm nay em lên trấn gửi bản thảo à?”
Anh biết vợ mình có một công việc phụ kiếm tiền.
“Ừm.” Tô Hân Nghiên gật đầu, oán trách nói: “Trước đây mải bận chăm sóc anh, không có thời gian viết bản thảo. Họ thúc giục em ba lần một ngày như thể thúc giục em trả nợ vậy. Nên chỉ cần viết xong là em phải đi gửi luôn cho đỡ phiền.”
“Là anh sai, nói đi, em muốn cái gì, anh mua cho.” Ninh Viễn Hàng rất biết điều mà nói.
“Tiền của anh em đều cầm hết rồi, anh lấy đâu ra tiền mua quà cho em?”
Tô Hân Nghiên nheo lại mắt, người đàn ông này sẽ không giấu qũy đen đi?
Kết quả lại nghe Ninh Viễn Hàng nói: “Tiền tiêu vặt của anh vẫn còn.”
Một tháng năm đồng tiền, cũng không ít.
Bất thình lình, trong lòng n.g.ự.c Ninh Viễn Hàng Tiểu Tại Tại đột nhiên nãi hô hô mà cho ra một câu: “Thật thảm mà.”
Ninh Viễn Hàng: “……”
Tô Hân Nghiên: “…… Phụt.”
“Tiểu gia hỏa, con sao lại có thể phá vỡ hình tưởng của ba ba như vậy chứ?”
Thẹn quá thành giận ba ba Ninh véo véo mỡ trên mặt con gái, niết đến khi Tiểu Tại Tại lớn tiếng xin tha.
“Non sai rồi, nha nha, nha nha a bo non i nhà……”
(con sai rồi ba ba tha cho con đi mà)
Mỡ bị nhéo đau, Tiểu Tại Tại nói có chút không rõ.
Cuối cùng vẫn là người mẹ ruột - Tô Hân Nghiên xem không được mà giải cứu nữ nhi: “Thôi tay anh lớn như vậy còn niết nữa là xưng đổ má con bé lên đấy.”
Niết mà xưng vù lên, nếu làm ra dấu vết rõ ràng, sau khi trở về hai vợ chồng họ đều sẽ bị bà Ninh giáo huấn.