Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:50:08
Lượt xem: 78
“Sư phụ, phiền đồng chí lấy cho tôi mấy tấm ảnh.”
Ninh Hàng cầm đơn lấy ảnh và tiền từ tay baba, đưa cho sư phụ để nhận ảnh.
Bởi vì chân của ba ba không thuận tiện, mà anh cả còn phải ngồi giữ xe đạp để ba ba ngồi, cho nên anh đành phải nhận trọng trách này, thời đảm nhận cái chân chạy đi chạy lại.
“Được rồi, chờ một lát.”
Nhận tờ đơn, nhiếp ảnh gia xoay người đi lấy một cái hộp đầy túi ảnh tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được túi ảnh của Ninh gia, trả lại cho Ninh Hàng.
Nhận ảnh chụp, Ninh Hàng xoay người muốn đi, lại bị nhiếp ảnh gia gọi lại.
“Này này, cháu trai này, chú muốn thương lượng với cháu một việc.”
“?”Ninh Hàng dừng bước chân lại.
“Thực ra cũng không có vấn đề to tát gì, chỉ là chú thấy ảnh gia đình cháu chụp thật đẹp, có thể để chú tẩy một bức ảnh thật to, đặt ở tủ kính trong này triển lãm? Đương nhiên, chú cũng không lấy ảnh miễn phí của nhà cháu, cháu nhìn đi, khung ảnh trong tiệm này, cháu thích cái nào, tùy tiện chọn hai cái mang đi.”
Đây là lần đầu tiên nhiếp ảnh gia nhìn thấy một gia đình có giá trị cao như vậy, kinh hỉ vô cùng, đang nghĩ cách để nhiều người có thể thấy mấy bức ảnh chụp này.
Đương nhiên, nếu là người khác nhìn thấy hắn này ảnh chụp chụp đến đẹp như vậy, tìm lại đây thỉnh hắn đi chụp ảnh, kia cũng coi như là hỉ sự một cọc.
Tiệm chụp ảnh này là tài sản của nhà nước, ngày thường chủ yếu là đảm nhận một số đơn đặt hàng tập thể từ các cơ quan chính phủ và xí nghiệp quốc doanh, những công việc này tuy không nhỏ nhưng cũng không được trả nhiều.
Thường thường anh cũng phải mệt c.h.ế.t mệt sống mà khiêng thiết bị đi đi lại lại hai ba lần, cũng chưa bằng anh chụp riêng kiếm tiền nữa.
Nhưng số lượng người muốn cực kỳ thưa thớt, lần này có thể gặp được đơn hàng to này, đều là nhờ vận khí tốt của anh.
Nhưng ai mà có thể ghét bỏ cơ hội kiếm thêm tiền?
Cho nên phải nghĩ cách để tăng cơ hội này lên?
“Xin lỗi, chuyện này cháu không thể làm chủ.”
Nhiếp ảnh gia nghĩ rất đẹp, lại không dự đoán được rằng chuyện Ninh Hàng sẽ cự tuyệt.
Anh còn cho rằng trẻ con thì dễ nói chuyện.
Vừa nghe lời này anh lại băn khoăn: “Không phải, nếu không cháu có thể cầm thêm hai khung ảnh, sau đó lại suy xét lần nữa?”
“Không phải vấn đề là cháu suy xét, mà là cháu không thể làm chủ.” Ninh Hàng trật tự rõ ràng mà cùng giải thích cho đối phương: “Ba ba cháu đang ở bên ngoài, nếu chú có chuyện gì, có thể trực tiếp ra ngoài trao đổi với ba ba.”
Ngụ ý, anh chỉ là một đứa trẻ, tìm anh cũng vô dụng.
Nghe anh kiên trì nói như vậy, nhiếp ảnh gia cũng biết chính mình nói không thông với bé trai này, chỉ có thể đi ra ngoài tìm người lớn thương lượng.
Không ngoài sở liệu mà lại bị cự tuyệt.
Ninh gia không thiếu tiền, cũng không cần thiết vì chút lợi ích nhỏ này liền bán đứng quyền chân dung của người nhà.
Họ chụp ảnh chân dung gia đình để mọi người cùng thưởng thức và để lại kỷ niệm, chứ không phải là để ở trong tủ kính cho người ta đàm luận.
Y theo quan niệm của Ninh Viễn Hàng bảo thủ, anh không thích như vậy.
người ta đã cự tuyệt nhiều lần, chẳng sợ nhiếp ảnh gia dù không cam lòng, cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Lấy ảnh chụp, ba cha con đạp xe về nhà.
Mới vừa về gần đến cửa nhà, đã bị một con khỉ dơ đầy bùn làm khiếp sợ.
“Tại Tại, con từ hố bùn chui ra à?”
Nhờ thị lực tốt của Ninh Viễn Hàng, có thể xuyên thấu qua lớp bùn bản kia nhận ra đây là con gái của mình.
“Bắp ngô rơi xuống, Tại Tại đuổi theo, cũng bị ngã xuống.”
Tiểu Tại Tại bị lệnh cưỡng chế của mẹ phải đứng ở trong sân, tay nhỏ không được mà đẩy bùn trên người mình, từng chút một được đẩy xuống.
Tô Hân Nghiên ở trong phòng bếp nấu nước ấm cho con gái, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ lại cho bé, bà Ninh ngồi chơi ở trong viện cười ha hả mà giải thích toàn bộ quá trình cho con trai và cháu trai.
“Một đám trẻ con được trưởng thôn gọi đi giúp lột ngô, nhưng không hiểu sao ngô lại rơi xuống ruộng, sau đó một đám tiểu hài tử như sủi cảo tựa mà toàn chạy xuống đi nhặt ngô, nhặt ngô về thì cả lũ đứa nào cũng dính đầy bùn.”
Ruộng nước đều là nước bùn, vào đó lăn tí, ra chả khác gì người bùn cả?
“Nói cách khác Tại Tại nhà ta không phải là người duy nhất bị làm cho bẩn như vậy?” Ninh Hàn chú ý tới điểm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-116.html.]
Anh cảm thấy chỉ cần không phải một em gái anh xấu hổ thì sẽ không thành vấn đề.
Toàn thể mất mặt thì không gọi mất mặt, chỉ là một đoàn bị bẩn mà thôi.
Đương nhiên, nếu trên mặt anh tươi cười không cần phải tươi rói như vậy, Tiểu Tại Tại nhất định sẽ tin tưởng anh tuyệt đối không cười nhạo mình.
“Các người đều hư, đều cười Tại Tại!”
Bị cả nhà công khai cười nhạo Tiểu Tại Tại ủy khuất.
Duy nhất một người không cười Ninh Hàng không biết từ đâu lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ, lau mặt cho em gái.
“Cẩn thận đừng để bụi bẩn vào mắt.”
Bùn đất rất bẩn, bên trong có không biết bao nhiêu vi khuẩn, nếu không cẩn thận để nó loen vào trong mắt, sẽ rất khó chịu, còn có khả năng bị vi khuẩn cảm nhiễm.
Thật hiếm khi được hưởng sự chăm sóc dịu dàng của anh hai.
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhấc lên, để cho anh hai lau.
“Tại Tại, lại đây tắm rửa.”
Tô Hân Nghiên sau khi đun xong nước tắm cho con gái, thì lập tức gọi bé lại.
“Đây ạ!” Tiểu Tại Tại rốt cuộc cũng sắp được sạch sẽ, Tiểu Tại Tại vội vàng đến trước mặt mẹ, sau đó bị cô xách theo thùng nước, tiến vào trong phòng tắm.
“Mẹ, mẹ giúp con lấy bộ quần áo cho Tại Tại lại đây.”
Tô Hân Nghiên vào trong phòng tắm rồi mới phát hiện quên mang quần áo cho con gái.
“được.” Bà Ninh nhanh chóng tìm quần áo nhỏ của cháu gái và đưa cho con dâu qua khe cửa.
Quần áo của Tiểu Tại Tại là nhiều nhất trong nhà.
Không chỉ có Tô Hân Nghiên thích chuẩn bị cho con gái, bà Ninh cũng cũng không có việc gì thì thích làm váy cho bé, tích lũy đến bây giờ, Tiểu Tại Tại mới năm tuổi mà tủ quần áo đã chật ních.
Đôi khi bà Ninh sẽ nói giỡn , trong nhà bố phiếu đều tiêu ở trên người Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại đã nhanh chóng được tắm rửa sạch sẽ vui vẻ mà lao tới, phi thẳng luôn vào trong lòng n.g.ự.c anh cả, một đỉnh đầu tóc ướt dầm dề ra sức cọ ở trong lòng anh cả, trực tiếp đem quần áo của Ninh Hàn làm ướt một mảng lớn.
Cọ xong anh cả, Tiểu Tại Tại còn chưa thỏa mãn, đã nóng lòng muốn thử với anh ba, đôi mắt nhỏ liếc đến trên người anh ba.
Đây là muốn trả thù vừa rồi cậu đã cười nhạo bé?
Thấy tình thế không đúng Ninh Hiên quay đầu liền chạy, mà Tiểu Tại Tại giống như bò húc nhìn thấy vải đỏ, ngao ngao kêu phải đuổi theo anh ba.
“Đừng đuổi theo anh! Cứu mạng a……”
Ninh Hiên một bên ‘ chạy trốn ’, một bên như quỷ khóc gào.
Hai thân ảnh nho nhỏ ở trong sân ngươi truy ta đuổi, khiến cả nhà được một trận cười no nê.
“Em gái, chạy qua bến trái thì dễ bắt được hơn đó!”
Quần áo của mình đã bị ướt, Ninh Hàn cũng không muốn em trai thuận lợi chạy thoát, cố ý ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không quên là quân sư cho Tiểu Tại Tại.
Đáng tiếc, Tiểu Tại Tại cuối cùng thua vì chân ngắn quá, chưa bắt được anh ba bé, trong nhà liền kêu ăn cơm, chiến cuộc bị bắt phải đình chỉ.
Ăn cơm là quan trọng nhất.
*
Thời gian trôi qua, ngày tháng cũng dần trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Sau khi Ninh Viễn Hàng đối với công tác từ từ thuận buồm xuôi gió đồng thời chân anh cũng dần dần nhanh nhẹn hơn.
Hiện tại anh, đã không cần phải dùng nạng, có thể tự đi đường, chỉ là tốc độ đi không thể đi quá nhanh, chạy bộ thì càng quá sức.
Nhưng mà mắn nhất chính là chính là, bác sĩ nói chân anh khôi phục tốt đẹp, sau khi chữa khỏi, sẽ không bị tàn tật.
Thời điểm biết được tin mừng này, bà Ninh rất vui mừng nên ngày đó bà đã mang rất nhiều đồ đến trước mộ cúng ông Ninh, ngồi trước mộ ông và trò chuyện với ông những điều tốt lành về sức khỏe của con trai của hai ông bà.
Mà Tô Hân Nghiên thì tương đối thực tế.
Cô dứt khoát làm một bữa tiệc thật lớn, để cả nhà đều giúp đỡ Ninh Viễn Hàng chúc mừng thật tốt một chút.
Nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt hôm đó, Ninh Viễn Hàng nhịn không được cười vui vẻ.