Đây là  vợ mà  yêu, cô  hiểu , ủng hộ , bao dung cho , cũng sẽ  chính kiến của chính , kiên cường mà lạc quan,  thể cho trợ giúp cho , cũng  thể khiến  tín nhiệm và dựa .
“Chúng  về nhà thôi.” Tô Hân Nghiên  chồng  đến đỏ cả mặt, cũng  chút ngượng ngùng.
Bên cạnh còn  , bọn họ cứ như  mà rải cẩu lương, đối với  khác giống như   lắm.
“Được.” Ninh Viễn Hàng gật đầu.
Hai  cảm kích mà cùng bác sĩ tạm biệt,  đó  khỏi bệnh viện, chuẩn   trấn khẩu chờ xe bò Trần Thất gia gia tới đón .
Hai ngày  bọn họ cố ý cùng Trần Thất gia gia ước định, bao luôn xe bò của ông, nhờ ông đặc biệt tới chỉ để đón đưa bọn họ.
Đang  chờ xe, đột nhiên  thấy âm thanh quen thuộc đang gọi .
“Ba, .”
Hai   đầu, liền thấy con trai cả đang đạp xe, lai theo con thứ hai cùng  ngừng ở  mặt bọn họ.
“Sao hai con  ở chỗ ?” Tô Hân Nghiên  chút ngoài ý .
“Mẹ  quên  , chúng  học ở trấn  nha.” Ninh Hàn đặt chân chống đất, để xe dựa  một chỗ.
“Ồ,  quên mất.” Tô Hân Nghiên vỗ vỗ trán.
Dạo gần đây cô bận quá, đến bây giờ cũng  quen , bọn nhỏ cũng  khai giảng, cho nên cũng liền  chú ý tới hai  bọn họ mỗi ngày đều tới trấn   học.
“Giữa trưa hai con  ở trường học ăn cơm? Đi tới  lui như  khá phiền toái.” Ninh Viễn Hàng quan tâm .
“Thói quen.” Sau xe xuống xe Ninh Hàng nhàn nhạt .
Trên thực tế, nguyên nhân thực sự là do bố  vẫn  về  khai khóa học bắt đầu, là hai  con trưởng thành nhất trong gia đình, họ lo lắng rằng bà nội  lớn tuổi sẽ dẫn theo em trai đến ở nhà một .
Cho nên giữa trưa mỗi ngày, thừa dịp thời gian nghỉ trưa, đều sẽ về nhà xem một cái, thuận tiện ăn một bữa cơm,  về trường học  học.
Cứ     như thế  thì thật là phiền, mất nhiều thời gian, thậm chí  vài  suýt  trễ giờ nhưng cả hai  em đều  phàn nàn.
Rốt cuộc là  bọn họ lớn lên, so sánh với cha ruột của bọn nhỏ còn hiểu rõ hơn, Tô Hân Nghiên tất nhiên  nguyên nhân vì  bọn nhỏ  .
Trong lòng vui mừng đồng thời cũng nhịn   : “Về  nghỉ trưa các con cứ ở  trường học ăn cơm, ăn xong liền  phòng học nghỉ ngơi một chút,  cần  phiền toái như , giờ ba  về .”
Bọn họ vẫn còn là trẻ con, việc quan trọng chính là học hành,  cần thiết  nhọc lòng nhiều như .
“Dạ.” Hai  em Ninh Hàn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
“Đói bụng , nơi   chút điểm tâm, các con ăn  một ít lót bụng.” Tô Hân Nghiên đưa điểm tâm qua.
“Con  cần.” Ninh Hàng đang  sách,  rảnh ăn điểm tâm, Ninh Hàn thật   cự tuyệt, duỗi tay cầm khối điểm tâm cho luôn  trong miệng.
Anh hiện tại đúng là tiểu tử choai choai, bụng phảng phất như   thời khắc nào là  phát  thanh âm của sự đói khát, cho nên hiện tại đúng thật là đói đến  nhịn .
Hai khối điểm tâm xuống bụng, cảm giác  đủ, Ninh Hàn  lấy thêm hai khối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-101.html.]
Ninh Viễn Hàng sợ con trai nghẹn, yên lặng đưa bình giữ nhiệt qua, bên trong đựng  hoa cúc, là Tô Hân Nghiên buổi sáng pha.
Hiện tại là đầu chín tháng, thời tiết còn nóng, cô sợ  nắng lâu sẽ dễ dàng  cảm nắng, cho nên cố ý pha  hoa cúc.
Cửa lớn Ninh gia  vài cây hoa cúc, Tô Hân Nghiên chăm sóc trong nhà rau dưa lúc  thuận tiện tưới nước cho cúc hoa, còn bón phân, chờ khi nó nở hoa,  hái hoa cầm  phơi khô,  , pha thành  hoa cúc.
Ninh Hàn giữ bình giữ ấm, ục ục một  uống hết, chờ   giải khát, hai  liền cùng cha  tạm biệt.
“Ba  chúng  liền về nhà  đây.”
Vốn dĩ thời gian nghỉ trưa  ngắn, hiện tại  còn sớm, chậm trễ cái khả năng sẽ trì hoãn buổi chiều  học.
“Mau về .”
Tô Hân Nghiên cũng  điều , vội vẫy tay, bọn họ về nhà.
Hai  em  , chỉ trong chốc lát, Trần Thất gia gia liền đến.
Hai vợ chồng lên xe, chậm rì rì mà về nhà.
Về đến nhà, bà Ninh  bày cơm , bọn nhỏ đang ăn.
Tiểu Tại Tại tuy đang ăn nhưng  chút thất thần, ăn một miếng một, ăn còn  ít, như kiểu cố ý lưu trữ bụng, chờ ăn cái khác.
Tâm tư nhỏ  của bé ai cũng  thể   .
Nghĩ rằng  khi cháu trai lớn trở về và  con trai và con dâu mua bánh cho cả nhà, và cũng  bé con đang nghĩ gì, bà Ninh lắc đầu   gì với bé.
Bà  cần  , trong chốc lát  bé trở về  , chắc chắn sẽ giáo huấn cho một trận.
Đáng thương Tiểu Tại Tại còn   bé sắp  mắng, đang dựng lỗ tai  động tĩnh bên ngoài, thì  thấy tiếng bánh xe cọ sát đất ngoài sân, bé liền đặt đũa xuống và vui vẻ chạy  ngoài.
“Ba ba ~ hai   về  ~”
Tiểu nãi âm thật sự nhộn nhạo, độ ngọt nghiêm trọng vượt quá bình thường.
Tô Hân Nghiên   thấy âm thanh , giữa mày nhảy dựng,  chỉ  cao hứng, còn nghiêm túc chỉ  con gái: “Con   đó cho , đúng,  nghiêm ở chỗ đó.”
“Mẹ?”
Tiểu Tại Tại ngốc manh mà dừng , vẻ mặt ngoan ngoãn mà rũ hai tay, dựa  góc tường  nghiêm.
“Con định  gì hửm?” Tô Hân Nghiên đánh đòn phủ đầu hỏi.
“Anh cả , ba ba mua bánh bánh.” Tiểu Tại Tại  ha ha, hai mắt sáng lấp lánh   mục đích của bản .
Tô Hân Nghiên nhíu mày: “Con ăn cơm   còn  ăn điểm tâm?”
Trẻ con thích ăn vặt, đó là hiện tượng phổ biến, nhưng cô sẽ  bao giờ cho phép con  bỏ qua bữa chính để ăn vặt.
“Ăn  mà ăn, chính là Tại Tại nhớ ba ba ,  tới đón hai  mà.”
Phát hiện  gì đó  đúng, Tiểu Tại Tại cơ trí mà chui  trong lòng n.g.ự.c của ba ba, mềm tiểu nãi âm  nũng.