Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 626.
Cập nhật lúc: 2025-05-16 11:37:16
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Nghiễn Lễ vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, nhưng nhiều hơn cả là cảm động.
Anh chạy đến ôm chặt Thương Thương vào lòng — cô luôn mang đến cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến trái tim anh không ngừng rung động.
Cô ấm áp như mặt trời, như ánh sáng, như gió xuân, như muôn vàn điều tốt đẹp trên đời.
Mà khoảnh khắc này, cô thuộc về anh.
Thẩm Phàm Tinh bỗng thấy xúc động, vội chỉ đạo Trần Thạc chụp ảnh nhanh lên.
Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đều đỏ mắt vì xúc động, nhưng càng nhiều hơn là niềm vui cho bạn mình.
Nghiêm Siêu không biết từ lúc nào đã đi đến bên Đỗ Manh Manh, bật cười hừ một tiếng:
“Lúc vui thế này, cô khóc cái gì? Không phải nên thấy mừng cho Chu Tri Ý sao?”
Đỗ Manh Manh trợn mắt lườm anh một cái:
“Anh biết cái gì! Tôi là cảm động quá nên rơi nước mắt! Chúng tôi ai cũng vui mừng cho Thương Thương cả — người tốt như cậu ấy, cuối cùng đã gặp được Bùi Nghiễn Lễ.”
Nghiêm Siêu gật đầu tán thành, rồi cảm khái một câu:
“Cô nói xem, cô với Chu Tri Ý làm bạn bao nhiêu năm rồi, lại còn lớn lên cùng nhau, sao không học được tí ưu điểm nào từ cô ấy nhỉ?”
Đỗ Manh Manh sững người:
“Ưu điểm gì cơ?”
Nghiêm Siêu nhìn Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ vẫn đang ôm nhau phía trước, ánh mắt mang chút ngưỡng mộ:
“Ưu điểm trong việc chọn đàn ông ấy. Nhìn lại mấy người trước đây của cô xem…”
Chưa nói hết câu thì đã bị Đỗ Manh Manh giơ nắm đ.ấ.m đánh cho một trận:
“Nghiêm Siêu, anh chán sống rồi hả?”
Cô vẫn thấy chưa đủ, còn vo một cục tuyết nhét vào cổ anh.
Nghiêm Siêu cười ha hả, co người lại để cô nghịch, thậm chí chẳng né tránh, chỉ giơ tay lên múa may làm bộ làm tịch.
Vương Giai Ni nhìn mà chịu không nổi, lặng lẽ rời đi tìm Trần Thạc.
Thấy anh đang điều chỉnh máy ảnh, cô hỏi khẽ:
“Chụp được hết chưa?”
Trần Thạc nhìn thấy cô, tai hơi nóng lên, đưa máy ảnh ra:
“Cô xem thử đi, tôi nghĩ chụp cũng ổn lắm.”
Vương Giai Ni tò mò nhận lấy, lật từng tấm xem — không chỉ có những khoảnh khắc tương tác giữa Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ, mà cả những tấm của cô với Đỗ Manh Manh cũng có.
Thậm chí có tấm cô mỉm cười dịu dàng đứng nhìn Manh Manh và Nghiêm Siêu đùa giỡn bên tuyết.
Tất cả đều rất hài hòa, tự nhiên đến kỳ lạ.
Vương Giai Ni hơi bất ngờ:
“Anh chụp đẹp quá, ảnh rất tự nhiên. Tôi vốn không ăn ảnh, nên rất ít chụp hình.”
Cô từng nghĩ mình có nét mặt hơi nghiêm, cười trước ống kính cũng gượng gạo, nên rất ít khi chụp ảnh.
Không ngờ Trần Thạc lại có thể chụp được khoảnh khắc cô mỉm cười dịu dàng đến thế.
Càng xem càng thích, khóe mắt cũng ánh lên ý cười:
“Sau này, anh có thể rửa mấy tấm này cho tôi một bản không? Tôi sẽ trả tiền.”
Trần Thạc mỉm cười:
“Không sao đâu, tôi rửa xong sẽ báo cô.”
Vương Giai Ni lại xem thêm lần nữa, cảm thấy trong ảnh ai cũng cười rạng rỡ, hạnh phúc vô cùng.
Thẩm Phàm Tinh đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy từng đôi một đều khiến cô hài lòng.
Cuối cùng, Bùi Nghiễn Lễ dắt tay Thương Thương đi dạo trong Di Hòa Viên, cùng nhau ngắm tuyết rơi, những người còn lại tự do tản ra chơi.
Đặc biệt là Nghiêm Siêu và Đỗ Manh Manh, cứ đùa nghịch ném tuyết đuổi nhau như trẻ con.
Đến trưa, mọi người kéo nhau đi ăn lẩu.
Thẩm Phàm Tinh không đi, khoát tay ra vẻ mệt mỏi:
“Mọi người đi đi, chắc em già rồi, không theo nổi sức trẻ của các anh chị nữa, mệt quá, về nghỉ ngơi đây.”
Đỗ Manh Manh phì cười:
“Em còn chưa bằng tuổi bọn chị mà đã dám nói mình già, đi đi, dù mệt cũng phải ăn chứ!”
Thẩm Phàm Tinh bất đắc dĩ:
“Muốn em nói thật à? Các anh chị ai cũng có đôi có cặp, em lẻ bóng theo cùng không buồn mới lạ. Thôi, về nhà dưỡng thương đây!”
Nói xong liền cười ha hả, bước tới ôm lấy Thương Thương một cái rồi rời đi đầy dứt khoát.
Thương Thương hiểu rõ tính cách Thẩm Phàm Tinh — cô ấy muốn đi thì không cần gọi, tự khắc sẽ đi; mà đã không muốn đi thì có nói gì cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-626.html.]
Cô ấy xưa nay chưa từng làm điều gì vì nể mặt ai, tất cả đều tùy vào tâm trạng.
Thương Thương cười vẫy tay với Thẩm Phàm Tinh, rồi gọi Đỗ Manh Manh:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đi thôi, đừng để ý cô ấy, chắc còn chuyện khác cần làm.”
Đỗ Manh Manh thì tiếc rẻ:
“Bỏ lỡ cơ hội ăn cơm cùng minh tinh nổi tiếng, tiếc thật đó.”
Nghiêm Siêu cảm thấy chuyện này dễ xử lý:
“Về sau công ty chúng tôi bỏ tiền mời Thẩm Phàm Tinh làm đại diện thương hiệu là được, lúc đó cô muốn gặp lúc nào mà chẳng được.”
Đỗ Manh Manh tặc lưỡi:
“Nghiêm tiên sinh này, nếu là người khác thì còn có thể, chứ Thẩm Phàm Tinh ấy à, anh trả nổi không?”
Nghiêm Siêu lập tức câm nín — vừa rồi mải khoe khoang trước mặt Đỗ Manh Manh mà quên mất, Thẩm Phàm Tinh giờ đã là em dâu của Chu Tri Ý, là người có thân phận mà đến cả giới tư bản cũng không dễ đụng tới.
Thương Thương cười nhìn hai người đang đấu khẩu:
“Được rồi, đi thôi, đi ăn trước đã.”
Trên đường đi ăn, Thương Thương ngồi xe Bùi Nghiễn Lễ, còn bốn người kia chen nhau trong xe Nghiêm Siêu, ai cũng không muốn làm “bóng đèn” phá hỏng khoảnh khắc của cặp đôi mới đính hôn.
Mỗi lần dừng đèn đỏ, Bùi Nghiễn Lễ lại không nhịn được nắm tay Thương Thương.
Mười ngón tay đan chặt, lưu luyến không nỡ buông.
“Chiếc nhẫn đôi anh tự thiết kế và đặt làm riêng vẫn chưa đến, nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt, anh không muốn bỏ lỡ, nên… nhẫn để bổ sung sau, em không để ý chứ?”
Thương Thương ngạc nhiên, cứ tưởng không có nhẫn, không ngờ lại là do đặt riêng, bất ngờ lại càng thêm vui mừng:
“Anh tự thiết kế à? Trông thế nào vậy?”
Bùi Nghiễn Lễ cười khẽ:
“Ừ, tạm thời giữ bí mật nhé, đến lúc nhận được rồi sẽ cho em xem.”
Tính cách Thương Thương vốn dịu dàng chậm rãi, nghe nói phải đợi thì ngoan ngoãn gật đầu:
“Được ạ.”
Bùi Nghiễn Lễ cười, nhẹ nhàng xoa ngón tay cô:
“Sao em ngoan thế nhỉ? Còn nữa… anh muốn mời bố mẹ em một bữa cơm, chính thức xin ý kiến của họ.”
Thương Thương tò mò hỏi:
“Xin ý kiến? Nếu bố mẹ em không đồng ý thì sao?”
Bùi Nghiễn Lễ cười:
“Vậy thì là anh chưa đủ tốt, anh sẽ cố gắng hơn để khiến họ hài lòng.”
Thương Thương cười tươi — bố mẹ cô chắc chắn sẽ hài lòng với Bùi Nghiễn Lễ thôi.
Chỉ là hôm nay bị cầu hôn bất ngờ, không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào khi biết tin.
Lại một lần dừng đèn đỏ, Bùi Nghiễn Lễ lại siết tay cô:
“Nếu bố mẹ đồng ý, anh muốn bàn với họ về ngày cưới của chúng ta. Căn biệt thự kia sẽ làm nhà tân hôn, anh sẽ thiết kế theo sở thích của em, được không?”
Thương Thương cúi mắt, ánh cười trong đáy mắt không giấu được. Cô nhìn tay anh — ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, đến đầu ngón tay cũng thật đẹp.
Cô nhẹ nhàng đáp:
“Được.”
Tính cách cô vốn không kiểu cách, dịu dàng, chân thành.
Trong bữa ăn, Thương Thương phát hiện trợ lý Trần của công ty — người thường ngày nghiêm túc, ít nói — thì lúc ăn lại rất vui vẻ, hài hước.
Anh còn rất để ý đến Vương Giai Ni, ánh mắt của cô sáng rực, cô thậm chí còn lén kéo tay áo Bùi Nghiễn Lễ, ra hiệu anh nhìn thử xem.
Khi ba cô gái cùng vào nhà vệ sinh, Thương Thương tò mò hỏi Giai Ni:
“Cậu và trợ lý Trần có vẻ khá thân thiết nhỉ?”
Vương Giai Ni nghĩ một lát rồi đáp:
“Trợ lý Trần thật sự rất giỏi, lớn hơn bọn mình khoảng 5-6 tuổi, nhưng hiểu biết rất nhiều. Còn nữa, anh ấy làm trợ lý cho cậu của cậu từ năm năm trước rồi, năng lực cực mạnh.”
Cô ấy nói bằng ánh mắt tràn đầy kính phục.
Cô ấy vốn ngưỡng mộ người giỏi, mà Trần Thạc lại là điển hình — từ tay trắng đi lên, từng bước từng bước đến vị trí hôm nay, đúng là quá xuất sắc.
Thương Thương “ồ” lên một tiếng:
“Đúng thế, anh ấy thật sự giỏi. Nhiều công ty lớn mời anh ấy về, nhưng vì được cậu tớ tài trợ học đại học, và cũng vì lương, cổ phần cậu tớ chia cho anh ấy rất hậu hĩnh nên anh ấy không đi.”
Nói cách khác, Trần Thạc nhìn thì chỉ là trợ lý, nhưng thực ra rất giàu có.
Đỗ Manh Manh “wow” một tiếng, huých vai Giai Ni:
“Giai Ni, tớ thấy cậu và trợ lý Trần rất xứng đôi đó. Có nghĩ gì không?”
Vương Giai Ni lảng tránh đề tài:
“Còn cậu với Nghiêm Siêu thì sao? Tớ thấy anh ta cũng không tệ, cậu thật sự không cân nhắc à?”