Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 244.

Cập nhật lúc: 2025-04-10 01:55:39
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Chấn Hoa thấy Tống Vãn Anh nói vậy thì thở dài: “Chuyện của bọn trẻ, chúng ta cũng đừng can thiệp quá nhiều, bà như vậy sẽ tạo áp lực cho Hiểu Nguyệt đấy.”

Tống Vãn Anh nhíu mày: “Sao tôi lại tạo áp lực cho con bé chứ? Tôi chỉ muốn nó tốt hơn thôi mà.”

Điều khiến bà ta càng cảm thấy không cân bằng hơn là sau khi bà ta dọn ra khỏi đại viện, Thương Thời Anh lại có quan hệ tốt với Phương Hoa đến vậy.

Bọn họ vừa từ Cam Bắc trở về, Khương Chấn Hoa cũng không còn vinh quang như trước khi về hưu, còn bà ta thì già đi và tiều tụy đi nhiều, cảm giác như không còn chủ đề chung để nói chuyện với Thương Thời Anh nữa.

Khương Chấn Hoa thì lại giữ tâm thái rất bình thản, liếc nhìn Tống Vãn Anh đang im lặng bên cạnh.

Ánh mắt cuối cùng rơi lên người Tôn Hiểu Nguyệt phía trước.

Thương Thời Anh và Lý Thành Chương tiễn ba người nhà Khương Chấn Hoa ra về, nhìn thấy Khương Tri Tri và Phương Hoa cũng chuẩn bị đi, vội vàng chạy qua nắm tay Khương Tri Tri: “Chờ chút, Bác bảo dì giúp việc hấp ít bánh bao và làm ít chè trôi nước, mang về ăn sáng nhé.”

Phương Hoa cảm thấy Thương Thời Anh quá khách sáo: “Nhà tôi có rồi, bọn tôi không lấy đâu.”

Thương Thời Anh cười: “Cái này chắc nhà chị không có đâu, dì giúp việc nhà em là người Giang Nam, dì ấy làm bánh bao nhân thịt tươi có thêm măng băm nhỏ, ngon lắm. Chị mang về ăn thử đi, không giống với bánh bao ở đây đâu.”

Dì giúp việc bưng ra một cái thố, một nửa là bánh bao, một nửa là chè trôi nước.

Thương Thời Anh không để cho Phương Hoa từ chối, trực tiếp dúi cái thố vào tay Khương Tri Tri: “Tri Tri, cháu cầm đi, nếu thấy ngon thì bảo bác, bác kêu dì làm cho con nữa.”

Khương Tri Tri đành phải nhận lấy, cười nói cảm ơn: “Cảm ơn bác ạ.”

Thương Thời Anh cười hiền hậu, mắt ánh lên tia nước, đưa tay xoa đầu Khương Tri Tri: “Cảm ơn cái gì chứ, ngốc ạ, sau này rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé.”

Bà vẫn không thể tin được rằng đứa trẻ trước mắt mà bà nhìn lớn lên lại là con gái của Thương Thời Nghị, cháu gái ruột của bà.

Nghĩ đến lời hôm đó Thương Thời Nghị nói với bà, rồi nhìn đứa trẻ trước mặt, hốc mắt bà lại không kìm được mà nóng lên.

Trên đường về nhà, Phương Hoa vẫn còn thắc mắc, lẩm bẩm với Chu Thừa Chí: “Là sao đây? Ông với Lý Thành Chương đâu có làm chung, sao Thương Thời Anh đột nhiên đối xử tốt với nhà mình như thế?”

Chu Thừa Chí cũng thấy lạ: “Chắc là vì Tri Tri, hồi trước họ có quan hệ khá tốt với nhà Chấn Hoa.”

Phương Hoa nhíu mày, nghĩ cũng có lý nhưng lại thấy không đúng: “Nhưng ông thấy thái độ của Thương Thời Anh với Tống Vãn Anh rất không khách khí mà?”

Chu Thừa Chí có chút bực bội: “Mấy bà đúng là hay suy diễn, ăn một bữa cơm thôi mà cũng nghĩ ra được âm mưu.”

Nói rồi lại hỏi: “Tiểu Xuyên dạo này ở nhà thế nào?”

Phương Hoa nghĩ một lát: “Vẫn vậy, chuyện lần này tác động đến nó khá lớn.”

Chu Thừa Chí hừ lạnh: “Tác động cái gì mà tác động, tôi thấy nó vẫn chưa rút được bài học đâu. Dạo này đừng có chiều nó quá, ăn cơm xong thì bắt nó làm việc đi, thật sự tưởng mình là thiếu gia trong nhà à?”

Phương Hoa không nói gì, bà biết chỉ cần mở miệng là sẽ cãi nhau với Chu Thừa Chí.

Bà không muốn cãi nhau với ông ta ở bên ngoài, mất mặt!

Khương Tri Tri lặng lẽ đi bên cạnh Phương Hoa, nghe hai người họ bàn tán về Chu Tiểu Xuyên, cũng cảm thấy mấy ngày nay Chu Tiểu Xuyên im lặng quá mức.

Ngoài giờ ăn, hầu như cậu ta đều ở trong phòng trên lầu, xuống ăn cơm cũng không nói câu nào.

Lúc nào cũng bày bộ mặt như ai cũng mắc nợ mình.

Chu Thừa Chí vẫn còn lẩm bẩm về chuyện Phương Hoa không nên nuông chiều con trai, nói Chu Tiểu Xuyên từ nhỏ chịu khổ quá ít, sớm biết thế này thì đã sớm tống xuống đơn vị rèn luyện.

Hoặc ít nhất cũng nên đưa nó về nông thôn một thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-244.html.]

Phương Hoa nghe không nổi nữa, trực tiếp nhét cái thố vào tay Chu Thừa Chí: “Phiền c.h.ế.t đi được, ông tự đi mà xách!”

Nói rồi liền kéo Khương Tri Tri đi: “Đi thôi, chúng ta đi, không đi cùng ông ta nữa. Lắm lời quá, gà mái đẻ trứng cũng không lắm mồm bằng ông ta.”

Khương Tri Tri cố nhịn cười, nhanh chóng bước theo Phương Hoa về nhà.

Chu Thừa Chí ngây ra một lúc, tay cầm cái thố nhìn theo hai người phụ nữ đang chạy mất, thở dài một tiếng nhưng chẳng ai quan tâm, lại không nhịn được mà lẩm bẩm: “Dạo này sao mà nóng nảy như pháo vậy, chưa đốt đã nổ rồi.” 

Hạt Dẻ Rang Đường

Sau Tết Nguyên Đán, mỗi trưa Khương Tri Tri đều đến chỗ Kim Hoài Anh để học châm cứu, học về kinh mạch huyệt vị và đọc sách thuốc cổ.

Kim Hoài Anh bắt cô học rất nhiều thứ, cảm giác như bị nhồi nhét kiến thức vậy.

Ban đầu, Khương Tri Tri lo lắng không biết có học nổi không, liệu có thể nắm vững hết không.

Kim Hoài Anh chỉ hờ hững liếc cô một cái: “Dựa vào mớ lý thuyết này, cả đời con cũng không tiến bộ được đâu. Chỉ có thực hành không ngừng mới giúp con tích lũy kinh nghiệm.”

Khương Tri Tri thấy cũng có lý, thế là xắn tay áo lên học luôn!

Vừa học vừa thầm tính xem bao giờ Chu Tây Dã mới về nhà.

Chiều thứ Năm, trường có sắp xếp hoạt động khác nên cho nghỉ nửa ngày.

Buổi trưa, Khương Tri Tri nán lại chỗ Kim Hoài Anh lâu hơn, còn thử châm cứu lên tay ông, kết quả được khen ngợi.

Ông bảo cô xác định huyệt vị rất chuẩn, kỹ thuật châm cũng thành thạo.

Điều này khiến Khương Tri Tri tự tin hẳn lên, nghĩ rằng có thể về thử châm cứu cho Phương Hoa để trị viêm quanh khớp vai của bà.

Lúc đạp xe đến cổng lớn, cô bắt gặp Lý Tư Mân đang từ trong đại viện đi ra, lên một chiếc xe bên đường.

Khương Tri Tri tò mò dừng xe, nhìn qua cửa kính xe thì thấy bên trong còn có một người đàn ông đeo kính, trông nhã nhặn, thư sinh.

Lý Tư Mân nói vài câu với người trên xe rồi xuống, nhìn thấy Khương Tri Tri ở cổng, liền gọi một tiếng: “Tri Tri…”

Sau đó lại quay sang nói với người trong xe một câu, rồi đi về phía Khương Tri Tri: “Chiều nay em không có tiết à?”

Khương Tri Tri liếc nhìn về hướng chiếc xe chạy đi: “Vâng, hôm nay nghỉ nửa buổi. Vừa nãy là ai thế?”

Dù sao thì Lý Tư Mân vì lý do sức khỏe nên hầu như không có nhiều quan hệ xã hội.

Lý Tư Mân quay đầu nhìn theo: “Vừa nãy trên xe là người mà hôm nọ anh kể với em đấy, anh Đàm Tùng Lâm, nghiên cứu viên Đàm. Hôm nay anh hơi khó chịu nên chiều không đi làm, nhưng có một nhóm dữ liệu họ không tính ra được, nên mới qua tìm anh.”

Khương Tri Tri nhớ ra: “Là người mà Tôn Hiểu Nguyệt cũng quen đúng không?”

Lý Tư Mân gật đầu: “Đúng rồi, nghiên cứu viên Đàm rất giỏi đấy.”

Khương Tri Tri chợt nhạy bén: “Dự án nghiên cứu của các anh chủ yếu là về lĩnh vực nào thế? Có thể tiết lộ chút không?”

Lý Tư Mân lắc đầu: “Chuyện đó thì không được rồi. Đi thôi, về nhà trước đã.”

Khương Tri Tri “ồ” một tiếng: “Anh khó chịu chỗ nào thế? Bị cảm à? Hay là chỉ đơn thuần thấy mệt? Gần đây em mới học bắt mạch, để em xem thử cho anh nhé? À đúng rồi, em còn học cả châm cứu nữa…”

Khương Tri Tri cảm thấy mình bây giờ lợi hại lắm, có cả đống bản lĩnh mà chưa có nơi để thể hiện.

Lý Tư Mân cũng không để tâm lắm: “Chỉ hơi cảm thôi, vậy thì phiền bác sĩ Tiểu Khương kiểm tra giúp anh một chút nhé.”

Khương Tri Tri cười ha ha, dắt xe đi vào đại viện cùng Lý Tư Mân.

Vừa hay gặp Tống Mạn từ cửa hàng trở về, trên tay còn cầm lọ mực.

Trông tâm trạng cô ấy có vẻ tốt, nhìn thấy Khương Tri Tri liền dịu dàng cười hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Khương Tri Tri cười híp mắt nhìn Tống Mạn, rồi nảy ra một ý tưởng: “Chị Tống Mạn, chị có thời gian không?”

Loading...