Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 237.
Cập nhật lúc: 2025-04-10 01:53:17
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri dường như đã ngửi thấy mùi của một câu chuyện hóng hớt, nhìn thấy Phương Hoa trợn mắt mắng Chu Thừa Chí, rồi lại nghi hoặc nhìn Chu Tây Dã.
Sao lại chỉ có mỗi Chu Tây Dã là con trai?
Chu Tiểu Xuyên chẳng phải cũng là con sao?
Phương Hoa vẫn đang trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí: “Ông có thể bớt uống rượu một chút không? Uống vào là bắt đầu nói nhăng nói cuội. Còn nữa, bác sĩ bảo ông bị huyết áp cao, dặn phải uống ít rượu, thế mà ông có nghe lọt tai chút nào không?”
Chu Thừa Chí cũng trừng mắt lại: “Bà thì suốt ngày lắm chuyện. Huyết áp cao là do uống rượu sao? Toàn trị bậy trị bạ, sao không nói đến lợi ích của việc uống rượu đi?”
Phương Hoa tức đến nhức đầu: “Mau đi ngủ cho tôi!”
Không nói nổi chồng nữa, bà quay sang nhìn Chu Tây Dã: “Tây Dã, con với Tri Tri vào nghỉ đi.”
Khương Tri Tri vẫn muốn nghe thêm chút chuyện mà mình chưa biết, nhưng Phương Hoa đã lên tiếng, cô cũng không tiện ở lại: “Mẹ, lát nữa con dọn dẹp cho.”
Phương Hoa khoát tay: “Không cần, không cần, để mẹ dọn là được rồi. Hai đứa về phòng trước đi.”
Khương Tri Tri và Chu Tây Dã vừa vào phòng, cửa vừa đóng lại thì liền nghe thấy một tiếng vỡ loảng xoảng, có vẻ là bát đĩa rơi xuống đất.
Sau đó là tiếng gào giận dữ của Phương Hoa: “Chu Thừa Chí, ông uống có chút rượu mà không quản nổi cái miệng của mình! Nếu là thời xưa, có phải ông đã bị coi là kẻ phản bội rồi không?”
Chu Thừa Chí đập bàn quát: “Nói bậy! Bà mới là kẻ phản bội ấy!”
Khương Tri Tri tò mò, dán tai vào cửa nghe lén, muốn nghe xem có gì quan trọng không. Nhưng hai người họ cãi qua cãi lại toàn những lời trẻ con, chỉ không ngừng chỉ trích đối phương là phản bội.
Cuối cùng, họ cãi nhau ầm ĩ rồi lên lầu.
Không còn động tĩnh gì nữa, Khương Tri Tri mới quay đầu nhìn Chu Tây Dã với vẻ tò mò: “Sao bố lại nói chỉ có mình anh là con trai? Chu Tiểu Xuyên chẳng phải cũng là con sao?”
Chu Tây Dã trầm mặc một lúc: “Không rõ nữa. Em đi tắm trước đi, anh xuống dọn dẹp phòng ăn.”
Khương Tri Tri trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng không hỏi được gì thêm, đành phải đi tắm trước. Dù sao ngày tháng còn dài, có bí mật gì mà giấu mãi được chứ?
Chu Tây Dã bóp cằm Khương Tri Tri, hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Em có thể nghiêm túc chút không?”
Ngày mai anh phải đi rồi, nghĩ đến việc phải xa cô nhiều ngày, anh không kìm lòng được mà ôm cô muốn làm gì đó.
Kết quả, người thì ở đây, nhưng tâm trí của Khương Tri Tri lại không biết đã bay đi đâu.
Khương Tri Tri hoàn hồn, cười hì hì, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Em đang nghĩ về một vấn đề rất nghiêm túc…”
Chu Tây Dã dở khóc dở cười: “Anh thấy em vẫn chưa mệt đâu, còn dư sức nghĩ linh tinh.”
Giọng Khương Tri Tri đã có chút đứt quãng, nhưng vẫn hóng chuyện: “Có khi nào Chu Tiểu Xuyên không phải con ruột của nhà anh không?”
Cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời của Chu Tây Dã, ngược lại đến mức cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Trong tiếng rên khẽ, cô cắn vào vai Chu Tây Dã mấy lần.
Người đàn ông này, sợ nửa tháng không về sẽ bị lỗ sao? Phải bù cho đủ một lần à…
Sáng hôm sau, khi Khương Tri Tri tỉnh dậy, Chu Tây Dã đã đi rồi, có xe đến đón anh.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được lúc anh rời đi đã vuốt tóc cô, còn hôn lên trán, dặn cô ở nhà đợi anh về.
Khương Tri Tri vừa đánh răng vừa nhớ lại lời Chu Tây Dã nói bên tai tối qua, mặt lại đỏ bừng lên.
Người đàn ông này, lúc động tình thì cũng biết nói những lời hay ho đấy chứ.
Cười toe toét, cô đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài, thấy Phương Hoa đã chuẩn bị bữa sáng xong.
Thấy cô ra, Phương Hoa vội vàng gọi: “Mau lại ăn sáng đi, mẹ nghe đài nói hôm nay gió lớn. Mẹ gọi xe đưa con đến trường nhé.”
Khương Tri Tri không từ chối: “Cảm ơn mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-237.html.]
Phương Hoa khoát tay: “Cảm ơn gì chứ, trời gió to con phải chú ý an toàn. Mùa đông ở Bắc Kinh hay có gió lớn, vừa khô vừa lạnh. Hôm nay mẹ sẽ nấu canh lê cho con uống cho mát phổi, nghe giọng con cũng có vẻ không ổn rồi.”
Nhắc đến phổi, nói giọng không ổn…
Khương Tri Tri cười toe toét, giọng cô như thế này chẳng phải là do Chu Tây Dã sao!
Phương Hoa vừa nhìn cô ăn sáng vừa lẩm bẩm: “Chiều tan học, mẹ sẽ cho xe đến đón con. Lúc có gió lớn, đừng đi quá gần rừng cây, cành cây gãy rơi xuống có thể gây c.h.ế.t người đấy.”
“Một lát nữa mẹ sẽ đến bệnh viện xem tình hình của Tiểu Xuyên. Nếu nó uống hết mấy thang thuốc Đông y này mà đỡ hơn thì sẽ về nhà tĩnh dưỡng.”
Nghĩ đến việc Chu Tiểu Xuyên quay về, Phương Hoa lại đau đầu: “Thằng bé đến giờ vẫn không tin Tiểu Lục đánh bạc. Cũng may nó không tham gia, nếu không thì cũng bị bắt rồi. Tiểu Lục nhà họ Vương ấy, nhìn lanh lợi thế mà lại đi tổ chức đánh bạc.”
Khương Tri Tri cảm thấy cũng có thể hiểu được: “Lòng tham thôi mẹ à. Nghe nói cảnh sát tìm thấy hơn vạn đồng tiền mặt ở nhà cậu ta, còn có rất nhiều phiếu lương thực nữa.”
Hơn vạn đồng… Ở thời điểm này, đó là một con số lớn biết bao!
Phương Hoa cau mày: “Làm người thì không thể tham lam quá mức.”
Trên xe đến trường, Khương Tri Tri còn chợp mắt được một lúc, thực sự là quá mệt.
Đàn ông lớn tuổi mà thể lực tốt đúng là chuyện đáng sợ.
Xuống xe ở cổng trường, vì chưa ngủ đủ giấc, đôi mắt cô vẫn còn đỏ, trong mắt còn ánh lên chút nước mắt vì buồn ngủ.
Cát Thanh Hoa thấy dáng vẻ của cô thì lo lắng hỏi: “Em nghỉ ngơi không tốt à? Hay bị ốm rồi?”
Khương Tri Tri dụi dụi mũi: “Không bị ốm, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Cát Thanh Hoa tưởng cô học bài khuya quá nên an ủi: “Em cũng đừng lo lắng quá, thành tích bây giờ của em rất tốt rồi, cứ giữ vững mà tiến bộ là được.”
Khương Tri Tri vui vẻ gật đầu: “Ừm, sau này em sẽ chú ý.”
Chỉ cần Chu Tây Dã không ở nhà kéo cô cùng học “chung”, cô chắc chắn sẽ ngủ ngon.
Khương Tri Tri cứ tưởng hôm nay Tôn Hiểu Nguyệt sẽ không đến lớp, dù gì cô ta cũng phải thi lại, có khi sẽ xin nghỉ để tránh né.
Không ngờ cô ta lại đến, còn mang theo một gương mặt bầm tím, trông đáng thương vô cùng, thu hút không ít sự quan tâm.
Giáo viên lớp bồi dưỡng học tập rất tận tâm, chỉ sau một đêm đã chấm xong bài thi.
Tiết học đầu tiên, thầy cô đã phát bài kiểm tra.
Lần này, do không có môn Cơ sở Y học, điểm số của Khương Tri Tri nhảy vọt lên hạng hai toàn lớp, chỉ kém Trình Phong – người đứng đầu – hai điểm.
Chủ yếu là vì môn Tư tưởng Chính trị bị trừ điểm, cô viết không nhiều bằng Trình Phong.
Khương Tri Tri rất hài lòng với kết quả này, nhìn bài kiểm tra mà cười tít mắt, định tối nay mang về cho Phương Hoa xem.
Nhưng Tôn Hiểu Nguyệt lại kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.
Khương Tri Tri vậy mà có thể đứng thứ hai toàn lớp, điểm Ngữ văn còn đạt 98, cao hơn cả bạn cùng bàn Trình Phong.
Tư tưởng Chính trị cũng đạt 95, rất xuất sắc.
Càng nghĩ càng thấy không thể nào! Nhưng nếu bảo Khương Tri Tri gian lận thì cũng khó, vì lần này Trình Phong ngồi ngay sau lưng Khương Tri Tri , nếu Khương Tri Tri có gian lận thì chắc chắn anh ta đã nhìn thấy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giờ ra chơi, cô ta nhỏ giọng trò chuyện với Trình Phong: “ Khương Tri Tri là con gái nuôi của bố mẹ em. Trước đây học rất kém, sao bây giờ lại giỏi như thế? Hồi cấp hai, điểm của cô ta thường chỉ được mười mấy điểm thôi.”
Nói xong, cô ta lập tức che miệng, nhìn quanh quất: “Cái này anh nghe thôi nhé, đừng kể với ai trong lớp.”
Trình Phong nhíu mày. Anh ta vốn có tinh thần cạnh tranh cao, ban đầu chẳng coi Khương Tri Tri ra gì.
Nhưng cô có thể thi tiếng Anh được 100 điểm!
Gần đây lại đặc biệt chăm chỉ, lần sau không chừng sẽ vươn lên hạng nhất, đe dọa đến vị trí của anh ta.
Trình Phong không nhịn được mà hỏi: “Em thân với cô ấy lắm sao?”